Yêu Thầm

Chương 68

-oh!

J

một chuyến đi về tương lai không có thật như thế nào vậy caca? – bác sỉ mỉm cười nhìn tôi

-hả? sao bác sĩ biết! – tôi chỉ biết trố hai mắt và nhìn

-hì hì … gần đây có một số bệnh nhân cũng như caca đây thôi! Đây là căn bệnh “mộng tưởng”, lý do ngày thường cuộc sống của họ không được như mong muốn, có rất nhiều vấn đề không thể giải quyết, có những mong ước mà trên thực tế này không bao giờ có được.  cộng thêm với áp lực công việc họ trải qua từng ngày, đến một lúc nào đó, nó hoạt động quá tải sẽ đưa con người ta bị hôn mê, nhẹ thì vài ngày, còn hơn là tuần có thể tính theo năm…. Những con người đó mà mê theo năm là họ sợ cuộc sống thực tại và không bao giờ muốn tỉnh giấc. Có thể caca thấy rằng tương lai phía trước của mình là một người thành đạt không ai sánh bằng, gia đình con cái rất tốt đẹp, bạn bè thân hữu thân thiết không hề có một chuyện rắc rối như vậy!

-uhm! Đúng như bác sĩ nói! Tôi mơ thấy tôi và Trâm lấy nhau và có một đứa bé trai, nó rất giống tôi và trâm! – lúc nói tôi nhìn trâm

-uhm! Tôi hiểu! – bác sĩ gật đầu – ai cũng mong con mình thì phải giống mình chứ, sao có thể giống một ông hàng xóm hay bà hàng xóm được!

-và tôi mơ thấy vấn đề nan giải giữa bạn bè tôi được giải quyết! – tôi kể hết những gì cho bác sĩ nghe

-uhm! Bây giờ caca cứ nghĩ ngơi! Đi chơi vài ngày! – bác sĩ cười – mọi thứ chỉ là áo tưởng thui! Nhưng về phần khoa học nghiên cứu có thể người phụ nữ sanh con mà không cần đàn ông! – bác sỉ cười

-ủa? được sao? – tôi hỏi

-uhm! Hiện tại khoa học đang nghiên cứu! ai biết được trong giấc mơ của caca có cái nó thành sự thật có cái không! Vì đó là mơ mà! – nói xong bác sĩ đi ra

-caca! – trâm nhìn tôi lo lắng – bình thường em tưởng anh làm việc bình thường không áp lực, ai ngờ anh lại như vậy. em lo lắm

-hì hì … anh vẫn còn ở đây mà! Em biết không anh mơ thấy chúng ta có một đứa con trai nó tên là Bin, rất kháu khỉnh nó giống chúng ta lắm.  lúc đó em cũng là một người phụ nữ tuyệt vời!

-hihi… em cũng mong điều đó thành sự thật! – lúc đó trâm ngã đầu vào vòng tay của tôi

-anh hôn mê mấy ngày rồi? chắc đã làm lỡ chuyến đi hawaii của em.

-ba ngày rồi! nhưng mọi người chưa ai đi cả anh ah! – Trâm nhìn tôi mỉm cười

-ủa? sao thế? Vé đặt hết rồi, không đi là mất vé đó!

-anh như vậy, mọi người sao bỏ anh đi chơi được.

-hi!!! Anh rể iu của em! – tiếng của Key từ bê ngoài chạy vào, trên tay cầm một bó hoa, một giỏ trái cây, và Thanh thì khoác tay đi kế bên.

-oh! – tôi cười

-mọi người đến thăm anh kìa! – Trâm nói

-Hi! Em trai! – tiếng của Fun và chị lady

-oh! Em xin lỗi , tại em mà mọi người mất đi chuyến đi chơi! – tôi cười

-nói vậy là giận đó nha nhóc! – chị Lady lên tiếng – đi chơi là đi chơi hết, với lại vé được sang qua người khác rồi… bên kia nói khi nào em khỏe hẳn rồi chúng ta cùng đi

-em cám ơn mọi người! – tôi cười

Và tôi phải nghĩ dưỡng ở bệnh viện cũng phải cả tuần mới được xuất viện, người mà chăm sóc cho tôi nhiều nhất là Trâm, từng ly từng tý mọi  thứ, làm tôi cứ nghĩ đến việc trong giấc mơ, tại sao lại có một khoảng thời gian tôi không được gặp trâm chứ, bây giờ trái tim tôi chỉ có trâm, chưa bao giờ tôi yêu trâm nhiều đến thế, nhiều hơn cả lúc này…. Có lẽ trái tim tôi đã hoàn toàn thuộc về trâm, người con gái đang chăm sóc tôi, ở bệnh viện em dìu tôi đi từng bước có khi bước hơi nhanh tôi sắp té và em đã đỡ lấy tôi, tôi chỉ biết nhìn em cười hạnh phúc. Nhiều khi ở bệnh viện em phải ngồi ngủ tôi bảo em lên giường nằm chung nhưng em không chịu thế là. Tôi phải kêu người đổi cho tôi một chiếc giường rộng hơn.

-ủa? sao giường hôm nay rộng quá vậy! – Trâm ngạc nhiên khi thấy chiếc giường rộng hơn bình thường

-hì hì … anh mới kêu người đổi đó! Em ngủ ngồi như vậy anh không chịu đâu! – tôi lấy tay đập đập lên giường ý nói là lên giường nằm cùng tôi

-nhưng giường bệnh giành cho người bệnh mà, em có bệnh đâu! – Trâm cười

-thì lên đây đi! Nằm một mình buồn lắm! – tôi mếu mặt

-hì hì… vậy thì em lên! – trâm vừa lên là tôi đã nằm đè lên Trâm.

-caca anh xấu quá! – trâm lắc đầu đánh nhẹ vào người tôi mấy cái

-hè hè … - tôi cười gian- ai biểu em đã lấy đi trái tim của caca làm gì hả? bây giờ phải chịu như vậy đo! – tôi cười gian

-em lấy hùi nào đâu! Anh kiếm đi! – Trâm chọc tôi

-nó đang nằm cạnh trái tim em đó! Kiếm chi! Cảm ơn em đã chăm sóc cho anh thời gian qua, mọi thứ, anh thật có lỗi khi để cho em phải chờ đợi…. – lúc đó trâm im lặng nhìn tôi như muốn rơi nước mắt, tôi cũng nhìn Trâm cười…. lúc đó cả hai khuôn mặt sát và gần nhau, tôi cuối xuống nhẹ từ từ … và …

-ê bắt quả tang………. – tiếng của key la lên!

-èo >”< - tôi nghĩ trong bụng “phá đám thiệt chứ”, lúc đó trâm ngại ngồi dậy

-đi đâu vậy? – tôi nhăn mặt nói

-hì hì …. Em và thanh ghé xem caca có cần giúp gì không?

-đâu ai cần đâu.  – tôi chống càm

-em đem quần áo cho chị dâu của em nè – Thanh nói cười tủm tỉm – Hai! – nó nhìn tôi – em nói nhỏ tý nhé

-gì vậy? – tôi đưa tai cho nó nói

-ba mẹ nói với em là ….. sẽ làm đám cưới cho Hai và chị Trâm đó… kaka… - nó cười mãn nguyện

-thật hả? – chẳng hiểu sao tôi vui đến thế nhỉ? Muốn nói cho Trâm nghe nhưng mà cả hai ra dấu im lặng không nói cho Trâm biết, nhưng tôi quay qua nói với nó – nhưng Hai chưa có cầu hôn với chị Trâm!

-Hai đúng là đại ngốc! – nó mắng tôi đó, các bạn xem được không?- chuyến đi Hawaii sắp tới

-ah ha ……. – cả hai chị em cùng nhau hiểu ra vấn đề.

-em về nha! Chị trâm chăm sóc chu đáo cho hai của em nhé! – Thanh và sb key đánh nhanh rút gọn

-anh và bé út nói gì mà vui quá vậy – Trâm tò mò

-hì hì … không có gì đâu em. Thui lên giường đi

-hì hì… - Trâm lên giường như xoay mặt chỗ khác

-ủa? sao không quay qua đây. – tôi thắc mắc

-không! Em thích như vậy! – trâm cười khúc khích, tôi thì biết sao rồi, thế là tôi chồm tay ôm eo của Trâm kéo trâm vào lòng và hôn má của trâm, cả hai chiềm vào giấc ngủ ngon.

Buổi sáng thức dậy thì tôi không thấy Trâm đâu cả, hình như đang làm thủ tục xuất viện thì phải. cũng nhanh gọn lẹ cuối cùng tôi cũng được về ngôi nhà thân yêu của mình, thật thoải mái! Trâm đúng là người con gái biết chăm sóc cho gia đình, bao nhiêu đồ của tôi trâm xếp gọn vào tủ hết!

-cảm ơn em! Em cực quá! – tôi đến nắm lấy tay của Trâm

-hì hì …. Đó là nhiệm vụ của em mà!

-uhm! – tôi ôm lấy Trâm

-thui! Em xuống làm đồ ăn cho anh ăn! Anh bệnh nên phải làm mấy món bổ dưỡng để anh ăn! – nói xong là Trâm đi xuống bếp, tôi chỉ biết lắc đầu nhìn trâm cười.

Lúc này tôi tháo chiếc đầu hồ trong ta cất vào tủ thì thấy vé máy bay về Việt Nam. Nó cũng không còn xài được, vì chuyến bay cũng đã bị lỡ rồi! tôi lấy nó quăn vào sọt rác!

Một lúc sau tôi đi xuống dưới nhà, để được ăn bửa ăn cho chính Trâm nấu cho tôi, mọi thứ với tôi thật yên bình, nhưng trong đầu tôi vẫn còn vươn vấn về cái giấc mơ của tương lai đó, nó khiến cho tôi suy nghĩ rất nhiều, vậy hiện tại chuyện của Thuyên thì sao? Tôi có nên nói cho Trâm biết không? Nhưng nếu không nói thì Trâm sẽ hiểu lầm tôi mất. Khi dùng xong bửa tối tôi đi qua phòng của Trâm.

-hi! Em! – tôi mở cửa bước vào

-hì hì … sao anh chưa ngủ nửa? – Trâm nhìn tôi cười