Thật sự những cái tôi biết bây giờ, là sự bình yên của cuộc sống, những ai lầm lỗi của quá khứ bây giờ sửa sai… có cuộc sống tốt hơn!!! Nhưng điều đó cũng làm cho tôi lo … nếu như tôi quay về thực tại, tôi sẽ làm gì đây …. Không lẽ cho nó mặc nhiên xảy ra sao????
Tại nhà của Thuyên.
-sao giờ này caca chưa về nửa nhỉ? Trời đã tối rồi! – Trâm lo lắng và cứ nhìn vào đồng hồ
-Trâm gọi thử cho caca xem! – Thuyên nói
-uhm.. – Trâm lấy điện thoại liền gọi cho tôi.
-Alo! – tôi bắt máy
-Tối rồi, em vẫn thấy anh chưa về nhà.
-uhm! Anh đang đứng ngoài cổng nè!
-dạ! để em ra mở cửa!
-thôi! có người mở rồi! – rồi sau đó tôi cúp máy
-sao rồi anh? – trâm hỏi thăm tình hình
-uhm… mọi việc sẽ ổn thôi em! – lúc này tôi nhìn Thuyên – nhưng anh có chuyện muốn nói với Thuyên – tôi nhìn Trâm, và trâm có vẻ hiểu ý tôi nên đã đi lên phòng của bé ty và bé bin.
-về chuyện của Minh…. –khi tôi mở miệng ra nói vài câu thì Thuyên lập tức phản ứng
-nếu là chuyện của Minh thì mèo không cần phải nói. Và thuyên cũng không muốn nghe – Thuyên phản ứng dữ dội, lúc đó Thuyên phản ứng và muốn bỏ đi lên lầu
-đứng lại đã – giọng tôi hơi gắt, tay tôi nắm lấy tay Thuyên. Sau đó tôi đứng lên mắt nhìn thẳng Thuyên… - hãy cho Minh một cơ hội! Minh đã sửa sai, và đang cố gắng để trở thành một người cha tốt và một người chồng tốt.
-nếu chỉ để nói đều đó thì mèo không cần phải nói. – thuyên có vẻ còn rất giận
-nhưng dù gì mọi thứ vẫn có thể giải quyết, con người mắc lỗi mà không biết sửa sai còn cố chống đối tự cho mình là đúng thì loại người đó không đáng trân trọng, đáng giữ lại. Nhưng còn người mắc lỗi biết sửa đổi làm mọi thứ để có thể được chấp nhận lời xin lỗi của mình, người đó mới đáng trân trọng, bao nhiêu mùi vị Minh đã nếm trải mấy năm nay, mèo nghĩ cũng đến lúc Thuyên nên tha thứ. Và bé Ty nó cũng cần một người cha. – lúc này tôi nhìn Thuyên cứ như đang van xin cho Minh, thật lòng tôi không muốn thấy nhìn Thuyên đau khổ, không muốn thấy bé Ty chỉ có mẹ.
-Thuyên là bạn của mèo, không phải là bạn không, mèo xem thuyên như người thân trong gia đình – tôi tiếp tục nói – mèo không muốn thấy Thuyên phải như thế này nửa. – lúc này Thuyên rơi nước mắt, và lúc này tôi đã ôm thuyên để an ủi, an ủi như một người bạn. chẳng hiểu sao? Tôi lúc này không có cảm giác gì gọi là “yêu” thuyên cả, cảm giác của hai đứa bạn thân, hiểu nhau chia sẽ cho nhau.
Khi nói chuyện với Thuyên xong, tôi cảm nhận được điều gì đó là sẽ có một cái gì đó tốt đẹp. Lúc này tôi đi lên phòng của bé Ty và bé Bin.
-hai đứa ngủ hết rồi hả em? – tôi hỏi Trâm, khi thấy Trâm đang chăm chúng nó ngủ
-ngủ rồi anh! – Trâm nhìn tôi cười
-ây cha! Con trai của anh nó ngủ ngon quá! – tôi ngồi đến gần Trâm. – lúc này trâm giúp tôi đặt bé Bin lên lưng tôi cõng nó, tránh cho nó thức giấc!
-hai người về luôn ah … không ngủ đây sao? – Thuyên hỏi
-uhm… thôi trâm và caca về khách sạn đây! Chắc không ghé qua nửa! – Trâm nói
-sao vậy? – Thuyên thắc mắc
-uh… caca phải đi gặp đối tác! Để thành lập một công ty ở Việt Nam! Sợ không có thời gian ghé qua thăm Thuyên nửa!
-uhm…. Để thuyên đưa hai người lên xe!
Thế là tôi cõng bé bin trên lưng của mình, nó ngủ rất say! Tôi cố gắng ngoáy đầu nhìn nó.. nhưng không được. Thuyên cũng vui khi tôi có một gia đình hạnh phúc như vậy. nhưng lúc đi ra khỏi nhà thì Minh đang đứng trước cửa chờ Thuyên. Tôi nhìn Minh gật đầu, cho Trâm lên xe trước để cho bé Bin nằm trong lòng của Trâm ngủ ngon.
-Thuyên! - Minh đứng như chờ sự tha thứ
-anh về đi! – Thuyên lòng bối rối, không biết có nên tha thứ hay không.
-anh xin em! – Minh nắm lấy tay của Thuyên, thuyên giật tay lại, với những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình – lúc này Minh quỳ gối xuống trước mặt Thuyên – nếu em không tha thứ cho anh , anh sẽ quỳ gối ở đây ngày này qua ngày khác…riêng tôi chỉ đứng nhìn Thuyên và Minh, tôi không muốn nói vào một lời nào cả ….
Lúc này như lực vô hình khiến Thuyên nhìn vào trong xe hơi, khi thấy bé Bin ngủ ngon và cảnh Trâm đang vỗ về, và câu nói của tôi lập lại trong đầu của Thuyên “ bé ty cần một người cha”, sau đó Thuyên nhìn tôi, Tôi chỉ gật đầu! còn minh chỉ biết chờ sự chấp nhận của Thuyên. Sau 30p im lặng ….. thì có lẽ Thuyên đã suy nghĩ sáng suốt và quyết định mình nên làm gì, tình cảm Thuyên còn dành cho Minh rất nhiều. Tuy chuyện trong quá khứ là nổi đau khiến thuyên phải chịu nhiều sự tổn thương, nhưng tình yêu là cái gì đó rất khó nói, dù bạn bị người khác làm tổn thương, bạn vẫn cứ yêu họ, bạn chẳng hiểu lí do gì, bạn luôn sẵn sàng tha thứ cho họ, có điều bạn cảm thấy mặc cảm và tự ái.
Minh và Thuyên! Làm lành lại vơi nhau! Và tôi mừng vì bé Ty không phải vô duyên vô cớ mất đi một người cha như thế. Hì hì … suy nghĩ trong tôi bây giờ là lúc tôi đang ngồi trên taxi đi về hướng khách sạn.
-Bé Bin nhà ta! Giống caca qua! – lúc này một tay tôi đang ôm lấy trâm, đang dùng tay rờ má của nó!
-hihi.. nó là con của chúng ta mà! – Trâm nhìn bé bin cười
-sau này không biết nó có giống caca không nhỉ? – tôi đặt câu hỏi
-đương nhiên là giống rồi! – Trâm nói- đẹp trai! Tài hoa! Giỏi giang!
-đẹp trai sẽ đi kèm với đa tình đó! – tôi giỡn
-yêu gì đến một lúc ba cô gái! – trâm hàm ý
-hì hì … tuổi trẻ mà em. Nhưng cuối cùng người anh chọn là em! – lúc này tôi hôn nhẹ lên má của Trâm – cảm ơn em. Caca yêu em! – Trâm ngã đầu nhẹ vào vai của tôi, vòng tay tôi đang ôm trọn đứa con và người vợ của mình.
Đến khách sạn.
-hum nay bé Bin ngủ chung với chúng ta! – tôi nói khi dặt nhẹ bé bin trên giường
-hì hì … em đi tắm trước đây! – Trâm vào phòng tắm chừng 30p mới bước ra ngoài
-em tắm lâu quá! – tôi lắc đầu, lúc này tôi đến ôm eo của Trâm và hôn nhẹ trên môi
-thui! Anh đi tắm đi! Cả ngày hôm nay dơ hết rùi đó! – trâm đánh nhẹ vào người tôi
-ok! –một lát sau tôi bước ra. Thì thấy Trâm đang hát ru cho bé bin ngủ
-em hát hay như thế! Hen chi con nó ngủ ngon quá!
-hihi.. – trâm mỉm cười, tôi đứng dậy kéo trâm đứng lên ôm vào lòng – anh sao vậy?- Trâm cũng ôm lại tôi…
-hì hì … anh chỉ muốn ôm em, anh sẽ không bao giờ buôn tay…. Em là thiên thần của anh, là người mang lại cho anh mọi thứ… - lúc này cả hai cùng trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào
J
….và đứa con của chúng tôi nằm giữa với sự che chỡ của tôi và Trâm…. Và tôi chiềm vào giấc ngủ thật thật sâu ….
Bên tay của tôi bỗng dưng nghe những lời nói kì lạ ….
-mẹ ơi! Caca chưa tỉnh nửa! – trâm lo lắng, nhưng tôi thì thắc mắc ủa? chưa tỉnh, đang ngủ mà…
-con đừng lo mà! Caca hôn mê mới 2 ngày nay thui! – mẹ tôi nói vậy thôi chứ sao mà không lo lắng
-mẹ ơi! Caca tỉnh rôi! – lúc này tôi chợt mở mắt, tôi giật mình ngồi bật dậy …..
-trơi ơi! Sao con cử động mạnh vậy? – mẹ tôi nói
-ủa? sao con ở đây. – lúc này đầu tôi thấy nhức vô cùng – con đang ở khách sạn mà. – tôi khẳng định
-con đang nói sản cái gì vậy?- mẹ tôi ngạc nhiên khi nghe tôi nói chuyện thật kì cục – con làm việc quá sức và xỉu, hôn mê mấy ngày nay rồi!
-cho con biết hum nay là ngày mấy đi!
-hôm nay la ngày 22/04/2012…
-hả? – tôi ngỡ ngàng….
Khi bác sĩ bước vào thấy tôi bấn loạn và gọi người đến kiểm tra tổng quát cho tôi, chẳng hiểu sao họ cứ lấy cái gì đó chụp lên đầu tôi, bác sĩ thì nhìn vào mấy cái đồ thị, thật sự tôi nhìn vào chẳng hiểu gì cả… cái quái gì vậy???