Yêu Thầm

Chương 66

-Thuyên! – Minh nhìn Thuyên

-mẹ ơi mẹ sao vậy? – đứa con gái của thuyên đi ra lay lay cái tay của Thuyên, ánh mắt của Minh lúc này như không thể tin vào mắt mình được, thuyên có một đứa con gái …

-cô này là mẹ của con sao? – Minh hỏi đứa bé gái

-dạ phải!

-con tên gì? –Minh

-dạ con tên là ….- đứa bé chưa kịp trả lời

-chúng ta về thôi con …. – khuôn mặt thuyên bắt đầu đỏ lên và bắt đầu có những giọt nước mắt trên má ….thuyên nhanh chóng đưa con mình vào xe, sau đó ôm đứa con vào lòng và khóc, mọi người hiểu, riêng tôi là không hiểu.

-Thuyên! Hãy cho anh biết nó có phải là con của anh không? – Minh đưa mắt nhìn vào trong xe, lấy tay đập cửa kính… - trả lời cho anh biết đi Thuyên. Lúc này tôi chỉ biết đứng quan sát mọi thứ xảy ra … cái quái gì vậy? không hiểu gì hết ….

-chúng ta lên xe thôi caca! – Trâm nói với tôi cái giọng buồn bã

-caca! Xin caca đó! – Minh quỳ xuống năn nỉ tôi

-Minh! Mày làm cái gì vậy? – tôi sock khi thấy Minh quỳ xuống cầu xin tôi

-tao biết tao có lỗi, tao biết tao là người đàn ông tệ bạc … bỏ vợ bỏ con để đi theo những cái không phải của mình, tao xin mày hãy nói với Thuyên tha thứ cho tao, bao nhiêu năm nay, tao rất cắn rứt lương tâm của mình, cố gắng làm những việc tốt, không cần sự cảm ơn, ai nhờ gì làm gì tao cũng cố gắng hết mình, để giúp đỡ …. Tao lạy mày! Caca! … hãy nói với Thuyên… - đứa con gái của Thuyên không biết người đàn ông kia là ai sao cứ lạy lục van xin tôi mãi, đứa bé đó không hiểu tại sao ông ta lại khóc chứ? Ông ta có chuyện gì buồn sao?

-đứng lên đi! – tôi cố gắng dìu Minh đứng lên nhưng không được.

-không! Khi nào mày đồng ý giúp tao thì tao sẽ đứng lên! Nếu không tao sẽ quỳ ở đây mãi …. – tôi rất băng khoăn tôi không thể nhận lời giúp được … vì chuyện này là chuyện của Thuyên ….

-mẹ ơi! Sao chú đó lạy ba hoài vậy? – bé bin thắc mắc khi nhìn ra từ kính xe

-thôi! con đừng nhìn nửa! – Trâm cũng thật khó xử khi có tụi nhỏ ở đây!

-mẹ ơi! – đứa con gái của Thuyên – chú đó hồi nảy nói con là con của chú đó là sao vậy mẹ?

-mẹ! mẹ sẽ nói cho con nghe sau! – Thuyên ôm lấy đứa con và nước mắt chảy, hai đứa trẻ nhìn nhau và không hiểu chuyện gì hết… tại sao người lớn có những chuyện phức tạp và khó hiểu như vậy!!!

-em và Thuyên đưa hai đứa trẻ về nhà trước đi! Có gì anh về sau!- tôi nói với Trâm, sau đó chiếc xe lan bánh đi!!!

-Thuyên! – Minh đứng dậy chạy theo chiếc xe ….

-có lẽ chúng ta nên nói chuyện với nhau. – Tôi nói với Minh sau đó quắt taxi đi đến một quán cà fe gần nhất.

Khi chiếc xe hơi chở Thuyên, Trâm và hai đứa nhỏ về nhà.

-hai đứa lên phòng chơi đi nha con! – giọng của Trâm

-dạ! – hai đứa nhỏ đồng thanh, lúc này bé bin và con của Thuyên đi lên phòng, hai đứa cũng ngoáy cổ lại nhìn xem mẹ của chúng như thế nào.

-bây giờ Thuyên không biết phải làm sao? – thuyên ngồi ôm mặt khóc

-rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi…. đã có caca nói chuyện với Minh rồi! – Trâm ôm lấy Thuyên an ủi

-Mình khổ quá Trâm ơi! Bây giờ mình phải giải thích với đứa con mình như thế nào đây? Không lẽ nói cho nó biết ba nó là con người như vậy sao???

-con người ai cũng có lúc sai phạm… chỉ cần Thuyên thấy có thể tha thứ, và bắt đầu lại… nhìn Minh hôm nay rất tùy tụy…. già đi hốp háp… còn quỳ xuống van xin caca cầu cứu… Trâm nghĩ Minh đã thật sự biết lỗi và muốn sửa lỗi của mình….Thuyên còn tình cảm với Minh không? – Trâm nhìn Thuyên hỏi – câu hỏi này càng làm cho Thuyên khóc nhìu nhìu hơn nửa, điều đó cũng đủ biết là Thuyên vẫn còn tình cảm với Minh rất nhìu…. Nhưng sự đau khổ năm xưa… đã làm cho Thuyên từ bỏ Minh…

Lúc đó ở trên lầu phòng của hai đứa nhỏ….

-sao người lớn lại khóc nhỉ? – bé bin hỏi con của Thuyên

-mình không biết nửa? – đứa con của thuyên cũng không biết phải trả lời như thế nào

-mà cậu tên gì thế tớ không biết tên của cậu? – bé bin hỏi con của Thuyên

-hihi.. mình tên là bé Ty. – bé ty cười tít mắt

-ah… mình là Bin!

-Bin nè cho Ty hỏi Bin tý được không? – Bé ty có điều gì đó thắc mắc

-hỏi gì vậy?

-sao hồi nảy ah …. Người đàn ông kia nói là ba của Ty. Ty nghe mẹ nói Ba đi đâu đó xa lắm không bao giờ về?

-Bin không biết! – bé bin chỉ biết lắc đầu

-Ty tưởng Bin biết chứ!

-Bin đâu biết đâu… Bin mới về Việt Nam lần đầu tiên mà…

-uhm.. nhỉ? Vậy Ty phải đi hỏi ai bây giờ?

-Bin cũng không biết! – bé bin tiếp tục lắc đầu

-sao Ty hỏi Bin cái gì Bin cũng không biết hết vậy? – bé Ty có vẻ bực mình

-Bin không biết thiệt mà!!! – vẫn câu trả lời lúc nảy

-chán bin quá! Không chơi với Bin nửa! – bé thy đi đến tủ đồ chơi của mình

-thui! Chơi với Bin đi! – bé Bin đi đến gần bé Ty năn nỉ …

-nếu vậy! Bin làm con gái nha! – oh! Một đề nghị táo bạo từ bé Ty

-sao kì vậy? Bin là con trai mà! – bé bin có vẻ không chịu cái đề nghị kì cục như vậy

-nếu bin không làm thì ty sẽ không chơi với Bin! – coi bộ vẻ dứt khoắc của trẻ con khiến bé Bin phải chịu làm cái trò con gái mà bé bin không hề thích

Nhưng chơi chung với nhau không được 15p thì hai đứa bé cãi nhau …

-Bin không chơi nừa! – Bin rất bực mình

-sao vậy? đang vui mà! – bé Ty đang cầm lược đủ thứ linh tinh dành cho con gái, bắt bin phải kẹp tóc đủ thứ ….

-không có gì vui hết! – Bin tháo tất cả những thứ linh tinh trên người mình ra

-bin đi đâu vậy? – Ty thấy Bin bỏ ra ngoài

-bin không chơi với ty nửa.  Bin xuống dưới lầu chơi với mẹ.

-bin không được đi! – Ty có lẽ không muốn chơi một mình

-tại sao không được đi? – Bin nhìn Ty

-ty muốn bin chơi trò con gái với ty!

-ple ple … - bin le lưỡi – không chơi! – thế là bin chạy xuống dưới nhà một mạch

-Bin không được đi! – Ty chạy theo đuổi lấy Bin

-hai đứa sao chạy giỡn cầu thang như vậy? nguy hiểm lắm đó! – tiếng của Trâm la lên khi Bin chạy xuống vào lòng của Trâm .

-mẹ ơi! Bin không chịu chơi với con? – bé Ty đến xà vào lòng của Thuyên

-sao vậy Bin? – Trâm hỏi bé bin

-Ty bắt con làm con gái. Con không chịu đâu? – bé bin mặt mếu nhìn mẹ

-sao con bắt Bin làm con gái? – thuyên hỏi bé Ty

-con thích Bin làm con gái cơ! – bé ty nhìn Bin như trách móc

-nhưng tớ là con trai mà… sao bắt tớ làm con gái …  - bé bin chống cự - mẹ con không thích như vậy đâu? –bé bin cầu cứu mẹ

Ở quán café gần nhất khi tôi và Minh ngồi nói chuyện với nhau.

-caca! Xin mày đó! – Minh năn nỉ tôi

-bây giờ mày có năn nỉ tao thì cũng vậy thôi! cái chính vẫn là Thuyên!

- mày có thể đưa tao đến nhà của Thuyên được không? – Minh năn nỉ trong nước mắt, thật sự làm tôi phải im lặng mà nhìn – hãy đưa tao đến nhà Thuyên!!!

-tao chỉ sợ mày đến Thuyên sẽ không cho mày gặp!

-tao chỉ muốn gặp con tao thui! Tao không hề biết là Thuyên giữ đứa con lại!

-hả là sao??? – tôi như trên mây , haiz…. Thật là chán khi những gì trước xảy ra họ đều biết đều rõ, bây giờ cái tôi biết thì quá mập mờ, cái tôi biết là sự yên bình của cuộc sống.

-uhm! Mày không nhớ gì sao? Chính mày đã cho tao một trận không còn gì… mày tức điên lên, cầm dao tính đâm tao …. Vì Thuyên lạy lục van xin muốn ngất xỉu mày mởi buôn con dao xuống …. Haiz…. – Minh thở dài khi nhớ về quá khứ!!!!