Ở phòng ngủ của chúng tôi …
-caca ngủ chưa? – lúc này Trâm đang nằm ở trong vòng tay của tôi, ôm lấy tôi và hỏi
-chưa em? Em em chưa ngủ sao? – tôi hỏi lại
-câu nói của anh làm cho em suy nghĩ rất nhìu…. Không biết đứa con của mình khi lớn lên nó sẽ có suy nghĩ như thế nào nửa? có khi nào nó sẽ bỏ rơi chúng ta không? – giọng Trâm buồn hẳn đi
-uh… anh hy vọng là nó không làm chuyện dại dột đó … - tôi dùng cả hai tay ôm lấy Trâm chặt hơn.
-tuần sau về Việt Nam rồi … có nên dắt theo bé Bin không anh? – Trâm hỏi tôi
-uhm… cho con nó đi theo luôn đi em … cho nó đổi không khí …
-em sẽ nghe lời anh ….
-cảm ơn em! – tôi nói
-sao vậy? – trâm hỏi
-cảm ơn em vì tất cả…. thật sự anh không nhớ là lúc em nói 1 năm chúng ta không gặp nhau là vì sao? Nhưng anh nghĩ để có được ngày hôm nay cũng là có công của em, em còn sinh ra một thiên thần nhỏ bé là bé Bin cho anh nửa…. tạo niềm vui ấm áp cho gia đình này..
-caca nói kì vậy? em là vợ thì em phải như vậy mà! – Trâm mìm cười ôm lấy tôi hạnh phúc
-uhm…. – lúc này tôi nhìn Trâm mỉm cười … sau đó hôn lên tráng thật nhẹ, sau đó là môi…. Cả hai cùng hòa nguyện với những nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng ….
-caca em nhột quá ah! Hihi…– trâm nói khi tôi dời nụ hôn của tôi qua tai và xuống cổ của Trâm [ thế là cả hai cùng “vui” với nhau ]
Một tuần sau tại Việt Nam…..
-Việt Nam thay đổi nhiều quá anh nhỉ? – Thy nói khi đưa mắt nhìn xung quanh… mọi thứ có vẻ hiện đại hơn… văn hóa hơn …. Tinh tế hơn
-uhm… nó không xô bồ như lúc trước – jack nói, lúc này tất cả mọi người đều ở trên xe hướng về khách sạn cao cấp ở Việt Nam
-đúng là có sự thay đổi bất ngờ! – tôi cũng ngạc nhiên không kém
-lát nửa Jack và Thy về khách sạn trước đi nha… caca và Trâm sẽ đến nhà một người bạn của caca…
-ai vậy nhỉ? – tôi tự hỏi, có khi nào là Thuyên ….
-uhm.. ok..
Rồi sau đó Jack và Thy đưa về khách sạn, lúc đó Jack và Thy cùng về nhà của Thy để thăm chủ tịch ngô và bà Mỹ … còn tôi và vợ con tôi theo tôi đoán là đi đến nhà của Thuyên.
Chiếc xe dừng lại một căn nhà cũng khá lơn… nhìn vào cũng rất là đồ sộ …. Có lẽ người bạn này của tôi cũng “rất thành đạt” …
-dạ xin hỏi mấy người muốn tìm ai ah? – một người giúp việc chạy ra hỏi
-ah! Cho tôi hỏi có bà chủ Thuyên ở nhà không? – tôi giật mình khi nghe hai tiếng”bà chủ”
-dạ có ah! Mời vào ah!
-cám ơn!
-mình đến nhà ai vậy ba? – Bé bin hỏi tôi khi tôi đang bế nó trên tay
-ah… đây là nhà của bạn ba hồi đó!
-dạ!
-chúng ta vào thôi! – tiếng của Trâm…
Có lẽ đây là một tương lai tốt đẹp cho cuộc đời của tôi sao???? Vì từ hồi biết thời gian tôi đang ở là 2020 thì mọi thứ như đảo lộn … tất cả đều tốt đẹp ….
Chúng tôi bước vào phòng khách thì thấy một bé gái rất dể thương hình như nó có vẻ lớn hơn bé bin 2 tuổi … nhưng bé gái rất xinh… đúng là nhìn nó giống Thuyên, giống Minh…. Tôi chợt nghĩ về Minh , cái tên” phản vợ” bay giờ nó đang làm gì ở đâu? Có khi nào ở trong căn nhà này không?????
-ủa? cô chú là ai? – đứa bé không nhận ra tôi là nữ nên gọi tôi là chú
-cô chú là bạn của mẹ cháu đây! – Trâm nói rất thân thiện
-ah con nhớ cô rồi…. có môt lần cô ghé qua nhà con phải không? – bé gái lên tiếng làm tôi không biết Trâm ghé qua làm gì????
-uhm… mẹ con đâu!
-dạ! mẹ con đang ở dưới đằng sau với cô nhi đó cô! Để con xuống đằng sau kêu mẹ!
-uhm… cô và chú sẻ chờ …
Thì ra Nhi và Thuyên ở cùng nhau … điều đó có thể Minh đang làm cái gì đó… hoặc đang vất vưởn ở đâu đó … sau mọi việc tệ như thế thì ai còn dám nhận anh ta vào làm …
-mèo! đến mà không nói gì ah? – Thuyên từ đằng sau nhà bước lên, quả thật đã có nét của một phụ nữ từng trải nghiệm, cùng sống gió với đời …
-uhm. Mèo cũng đi đột xuất! – tôi mỉm cười
-Trâm… dạo này khỏe chứ? – Trâm và Thuyên sao có vẻ thân với nhau vậy nhỉ???? Tôi thật có nhiều câu hỏi rất muốn hỏi -,- nhưng nếu hỏi như thế họ sẽ cho tôi là mất trí mất …thôi đành khai thác nghe được gì thì nghe thui….
-Trâm vẫn khỏe! hì hì .. có dẫn cả Bin qua nửa đó! ủa Bin đâu rồi? – trâm quay qua không thấy bé Bin ở đâu … nhìn xung quanh thì thấy nó đang chơi với con của Thuyên …
-đúng là con nít nhỉ?? Thấy nhau là sáp lại liền! – tôi nhìn hai đứa bé mỉm cười
-oh! Chúng ta có đại gia đến đây! – Nhi từ phía sau bước ra
-oh! Nhi! – tôi cũng thấy ngỡ ngàng khi cô nàng tung tăng nhí nhố ngày nào nay đã có nét trưởng thành thật sự …
-dạo này Minh có hay ghé qua thăm con của Thuyên không? – Trâm hỏi, lúc này tôi rất muốn biết minh như thế nào …
-làm sao cho vào được – Nhi tức giận, chuyện cũ đó không thể nào quên được … càng không cho nhìn mặt con …
-uhm….- Thuyên chỉ biết gật đầu và rất buồn, sau đó nhìn đứa con gái của mình
-nhưng dù gì cũng đã gần 8 năm rồi… không lẽ cứ như thế hoài sao? Trâm nghĩ Thuyên nên cho Minh cơ hội sửa chữa …. Trâm được biết là Minh bây giờ như bị hất hũi vậy, ở ngoài đường, xã hội không ai chấp nhận cả…. nhưng Minh đã cố gắng làm mọi việc tốt có thể chuộc lại lỗi của mình… Trâm nghĩ 8 năm cũng là đã nhiều rồi!!!
-Oh! Oh! – tôi nghe mà không biết cái gì … cái gì mà cứ ap úng mở mở là sao??? Tôi thật sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra … trời ơi … thiệt là bức xúc chứ!!!
-Nhi không đồng ý đâu! – có lẽ Nhi nhất quyết không chịu….
-ai cũng có lần mắc lỗi mà … - Trâm nhìn Thuyên như mong thuyên hãy mở lòng từ bi của mình, để cho Minh còn một con đường để quay về …
-uhm.. Thuyên sẽ suy nghĩ về điều này! – câu nói đó là cho Trâm lóe lên tia hy vọng, sao tôi ở đó mà cứ như người ở trên mây mới rơi xuống vậy … chẳng biết cái gì hết …..
Buổi nói chuyện gặp mặt và đi ăn cùng nhau, mọi người cảm thấy rất vui vẻ với nhau …. Hai đứa trẻ có vẻ cung thân thiết dể gần như nhau …. Nó làm tôi nhớ đến hồi đó tôi và Thuyên cũng thân thiết như vậy??? Khi chúng tôi sắp leo lên chiếc xe để về nhà thì …. Xảy ra một cuộc rượt đuổi cướp …..
Tên cướp đang ôm trong tay mình một sợi dây chuyền bằng vàng, hắn cắm đầu cắm cổ chạy, đằng trước có vật cản gì hắn đều dùng tay làm đổ để chặn tất cả mọi người ở phía sau….. vì thấy an ninh không tốt nên tôi kêu moi người vào trong xe, tránh những cái gì đó không hay xảy ra. Tôi nói với tài xế là gọi ngay cho cảnh sát vì ở đây an ninh không được ổn định, đang xảy ra một vụ cướp ….
-Rầm! – lúc này một người con trai chạy bá vào tôi
-trời ơi! Có sao không anh? – Trâm liền nhảy xuống xe xem tôi như thế nào
-xin lỗi xin lỗi! vì tôi dí tên cướp nên mới đυ.ng trúng anh! – giọng nói quen thuộc mà tôi từng nghe, lúc này tôi mới ngước lên nhìn thì đó là Minh – tôi xin lỗi nhưng tôi phải bắt tên cướp ….
Khi minh chạy đến để bắt tên cướp thì cảnh sát cũng tóm cổ được hắn và đưa hắn về đồn.
-Xin lỗi! ngài không sao chứ? – Minh đến lại gần tôi và xin lỗi , lúc này Minh nhìn tôi và nhận ra được tôi là ai- caca! Phải không?
-uhm! – tôi gật đầu – sao lại ra như thế này! – lúc tôi hỏi thì Thuyên cũng chợt nhận ra Minh, cảm giác của Thuyên như đứng hình nhìn Minh từ trên xuống dưới, đau khổ đau xót cho người chồng của mình! Minh chưa kịp trả lời câu hỏi của tôi thì Minh thấy Thuyên đi chung với tôi, một người con gái sang trọng quý phái, có thể nói xứng đáng được là vợ của một ông hoàng.