Lúc trước mỗi bước chân tôi đi đều cứng rắng … chứ nó không có yếu như bây giờ … bây giờ bước một bước là cứ lo sợ là mình sẽ bị té… nhưng bước đến bước thứ 5 thì đúng là mình đã té thật …
-trời ơi! Sao ngài lại đi ra giường một mình như thế này? – cô y tá này không biết từ đâu xuất hiện mà vào đỡ tôi ngay lúc khi tôi té
-tôi muốn đi vào WC
-được rồi để tôi dìu ngài đi….
-cảm ơn cô… - một lúc sau
-ngài tỉnh dậy từ lúc nào vậy? – cô y tá hỏi tôi
-ah… hình như là 6h sáng thì phải?
-uhm…. Vợ của ngài ra ngoài mua đồ ăn sáng cho ngài rồi…..
-hả? vợ??? – trong đầu tôi thắc mắc … mình có vợ rồi hả??? – lúc này cô y tá dìu tôi đến giường nằm ….
-ba ơi ba!!! – tiếng của một đứa con trai chạy đến ôm tôi! Làm tôi xửng sờ hết cả gai óc …
-hả? con mới kiu ta là ba hả?
-ba là ba của con mà…. – chẳng hiểu sao nhìn nó có nét giống tôi thế nhỉ? Tôi nhìn nó một cách ngạc nhiên …..
-ba ơi ba khỏe chưa? – thằng nhóc nó trèo lên giường rồi hỏi tôi
-ờ … ba khỏe… - tôi cũng không biết sao… nhưng phải xưng như vậy vì nó là con nít – mà con tên gì nhỉ? Con mấy tuổi rồi….
-ba nằm viện mới có mấy ngày ba quên con rồi… ba hay gọi con là bin đó.. con được 7 tuổi!!
-uhm.. bé Bin! – tôi nhìn nó mỉm cười – mẹ con đâu? – tôi hỏi nó thật sự muốn biết người nào là vợ của tôi ….
-mẹ vào kìa ba….. – nó liền nhảy xuống giường chạy đến người phụ nữ đó – mẹ ơi! Ba tỉnh rồi mẹ ơi!!!
-uhm.. mẹ thấy nảy giờ rồi… con với ba nói chuyện với nhau mà …- lúc này tôi như bất ngờ …. Người phụ nữ này có nét gì đó giống Trâm …. Nhưng trâm lúc trước và trâm bây giờ hình như có sự thay đổi rất lớn .. nhìn Trâm bây giờ là một người phụ nữ của gia đình và của cả xã hội này, toát lên vẽ quý phái sang trọng …. Hình như cách ăn mặc cũng vậy thay vì hồi đó là màu sáng bây giờ là những màu hơi tối, trầm cho thấy được sự cứng rắng, sự trải nghiệm với đời …..
-anh thấy khỏe hơn chưa? Em có mua đồ ăn sáng cho anh!
-dạ! chị Trâm ơi! – tiếng gọi của cô y tá làm tôi đã xác định được người phụ nữ đó chính là trâm …- đây là thuốc uống cho chồng chị em có ghi đây hết rồi nè!
-em cho anh xem cái toa thuốc được không? – tôi muốn xem xem tôi bệnh gì mà phải uống thuốc, nhưng tôi hoản hồn khi thấy ngày tháng ghi trên toa thuốc đó hum nay là ngày 15/01/2020, tôi nhớ rõ ràng là mới ngày hum qua là 2012 mà >”< … sao bây giờ là 2020
-anh sao vậy caca? – Trâm nhìn tôi
-hum nay là 15/01/2020 sao????
-dạ đúng rồi! – cô y tá trả lời – chưa gì ngài đây đã nhầm lẫn ngày tháng rồi!
-dạ cho hỏi khi nào chông tôi mới có thể xuất viện được …
-ah… có thể ngay ngày hum nay .. mọi thứ bác sĩ có thể đến nhà chăm sóc cho chồng của cô! – cô y tá mỉm cười
-vậy được rồi …. Cô làm giấy tờ xuất viện cho chồng tôi luôn! Cảm ơn cô!
-ok!
Thế là tôi được xuất viện với sự ngỡ ngàng không biết mình đang ở đâu …. Tại sao thời gian bị thay đổi một cách nhanh chóng kì quặc như vậy? không lẽ ông trời muốn cho tôi đối diện với tương lai sao?
-ủa? xe ai đây? – tôi chóng mặt khi thấy một chiếc xe hơi 4 bánh quá tân tiến kiểu này tôi chưa thấy bao giờ…
-anh hỏi kì quá! Của nhà mình mà…. – trâm nói và cười
-ủa tài xế này??? – tôi bỡ ngỡ
-chú tài xế thân thiện đó ba– bé Bin nói và nhìn tôi
-vào xe đi anh! – trâm hối thúc tôi vào xe, đứa bé nhảy vào lòng tôi ngồi ….
-chào chủ tịch! Chủ tịch khỏe hẳn rồi hả chủ tịch! – tài xế nói chuyện với tôi rất thân thiện, nhưng tôi hơi ngợp khi nghe hai từ “chủ tịch”
-ờ … cảm ơn anh!
-hì hì …. ngài luôn như vậy không hề thay đổi!
-ba ơi ba … - bé bin nói và ngoáy cổ nhìn tôi
-gì vậy con? – tôi nhìn nó mỉm cười, nó trông thật đáng yêu … tôi không hiểu gì cả …. Khi nhìn nó đều có nét giống tôi và Trâm ….
-ba mau khỏe nha ba …. Ba dẫn con và mẹ đi chơi nửa … mẹ nói là ba bận việc ở công ty nên không có thời gian dẫn con và mẹ đi chơi ..
-ủa? ba có như vậy hả? – tôi hỏi
-thôi con… qua đây với mẹ nè! – Trâm ẵm bé Bin ngồi lên lòng của Trâm ….
-con nói vậy đúng không em? – tôi nhìn Trâm
-chủ tịch làm việc nhiều quá ….nên phải vào bệnh viện đó chủ tịch …? – tài xế nói cho tôi biết
-dạ đúng! Chủ tịch nên nghĩ ngơi và dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình!
-uhm…
Đoạn đường cũng khá xa …… chiếc xe chạy đến một căn nhà, nó là biệt thư ư? Tôi không biết gọi nó là gì …. Nhưng nói chung nó quá là sang trọng … tôi tự suy nghĩ không lẽ một tay mình gầy dựng được như vậy sao??? Bằng cách nào … ban đầu tôi chỉ là nhân viên thôi mà … sao bây giờ thành chủ tịch???? Thời gian bị đảo lộn ….
-ủa? anh có dừng lộn nhà không vậy? – tôi hỏi
-hì hì … chủ tịch đùa hoài… không phải nhà của chủ tịch chứ của ai ….
-đẹp và lỗng lẫy vậy sao?? – tôi tự hỏi chính bản thân mình …
-ba ơi vào nhà nhanh lên …. Ông bà và cô chú đang chờ mình đó ba … - bé Bin nó cứ nắm tay kéo tôi vào nhà …
-Hai của em đã về! – Thanh nó lớn và trưởng thành quá …. Còn người đứng kế bên nó là Sb Key … nhìn Key cũng lạ quá … sao với tôi cái gì cũng lạ, Thanh nó đến ôm lấy tôi
-con này… hai con mới về nhà …- ba tôi la, tôi nhìn ba của tôi đúng là nhìn ba khác quá cả mẹ nửa, cả hai đều tóc bạc trắng … nhưng sức khỏe vẫn tốt ….
-ông nội bà nội! con về rồi nè! – bé Bin nó cứ chạy nhảy tung tăng trong nhà ….
Tôi không biết những ngày sắp tới tôi sẽ như thế nào? Quả thật một cái choáng ngợp là tôi đang ở tương lai …. 2020. Trâm là vợ của tôi, tôi có một đứa con trai chẳng hiểu sao nó giống tôi và Trâm…. Tôi tự suy nghĩ vậy còn Thuyên, Minh, Nhi, Như, Quân, Thy, Jack những con người đó hiện giờ đang làm gì???
Tôi bây giờ không biết mình đang mơ hay đang tỉnh??? Như mọi thứ tôi đều có cảm giác như thật ….căn nhà của tôi sao bây giờ nó giống như toàn lâu đài vậy và tôi đang là chủ của tòa lâu đài đó. Tôi chẳng biết sao lại bước theo quán tính hay gì đó …
-caca! Suốt ngày anh chỉ có công việc thui sao? – Trâm nói với tôi
-hả? là sao? – Tôi không hiểu sao Trâm nói với tôi như vậy
-anh lại bước về phòng làm việc của mình ….
-hả? hướng này đi về phòng làm việc ư? – tôi nghĩ trong đầu – hì hì .. anh chỉ muốn ghé nó một chút thôi! – thế là tôi và Trâm cùng đi vào phòng làm việc của tôi …. – sao nó rộng quá vậy? – tôi nghĩ trong bụng ….-oh oh … có một cái bàn làm việc lớn nửa ah …. É oh …. Sao mà ….
-mấy hôm anh nằm viện …. Em đã lau dọn sạch hết rồi đó! – tôi đi đến nhìn xung quanh - @@ và choáng váng với hai tủ sách bự tổ chảng … tất cả sách đều liên quan đến ngành thiết kế , trong phòng có treo những bức tranh rất ấn tượng ….
-sao anh hôm nay lạ quá vậy? – trâm hỏi tôi
-ờ ….
-nó là do một tay anh thiết kế mà … - trâm mỉm cười với tôi …., tôi đến ngồi vào bàn làm việc của mình … thì thấy hình cưới của tôi và trâm, hình của bé bin tôi đang ẳm nó trên tay, cả hai đều cười rất vui, thật lạ khi nhìn tấm hình này chính tôi cũng phải mỉm cười ….., ngó lên nhìn xung quanh thêm lần nửa … là tấm hình chụp tôi, trâm và bé bin, rồi một tấm hình lớn cùng với cả gia đình …