Yêu Thầm

Chương 62

-hôm nay anh cũng về muộn mà. – trâm đang kiếm cớ bắt bẻ tôi

-hì hì…. Em có muốn đi ăn chút gì không? – tôi mỉm cười

-dạ!

Thế là tôi chở Trâm đến nhà hàng mà mọi người đã hẹn sẵn.

-Oh cả hai đến rồi kìa! – tiếng của lady

-em chào mọi người! – vẫn theo phép lịch sự thông thường của Trâm

-caca! – tiếng của Fun -em có được cô bạn gái thật đáng yêu và xinh đẹp đó. Phải quan tâm chăm sóc và giữ nhìn nghe chưa?

-dạ! – tôi mỉm cười rồi đưa mắt sang nhìn Trâm, nhưng thâm tâm tôi đang đấu đá không biết phải làm sao? Khi Thuyên đang gặp rắc rối bên kia…. Câu nói của Fun cũng làm cho Trâm hơi ngượng.

-anh Fun cứ nói dư là sao??? Chị dâu em là phải như vậy thì caca đây mới ưng chứ!! – Key lên tiếng đùa giỡn

-ủa? hai người làm đám cưới rồi hả?- chị lady ngạc nhiên, khi nghe Fun gọi Trâm là chị dâu

-dạ tụi em chưa! – Trâm đáp nhẹ nhàng

-caca cái này là không được nghe chưa? – tiếng của Fun – con zai gì mà ……..

-đúng đó! Tình cảm như thế rồi mà không đám cưới là sao? – chị lady nói, làm cho tôi rơi vào thế bí …

-dạ! dạ! …. Tại em chưa chuẩn bị gì cả… nên …..

-hihi.. anh chị đừng ép caca… cứ để cho caca quyết định, dù gì tình cảm của tụi em trước sau gì cũng vậy mà! – câu nói đó của Trâm làm cho trái tim tôi ngừng đập trong vòng 3s, nhưng 3s đó nó cứ như là 1p, tôi không ngờ rằng em chấp nhận tất cả hy sinh chờ đợi tôi.

-chuyến đi chơi hawaii lần này ai mà không đi là chị sẽ xử người đó! – tiếng của chị lady

-hì hì … gì mà xử ghê vậy chị? – câu nói của chị làm tôi xanh mặt

-vì …. Chuyến đi chơi này ….là đi cặp cặp … một người ở nhà khác nào để cho người còn lại cô đơn sao???

-chắc không có ai ở nhà đâu chị! – tôi cười trừ

-chuyến đi sẽ gồm như thế này – Fun nói cho mọi người biết – đầu tiên chúng ta sẽ đi máy bay, sau đó sẽ đi thuyền riêng dành cho chúng ta đến đảo hawaii, mọi thứ được chuẩn bị hết rồi….. nói chung chúng ta đi lần này là free từ a-z …. Không ai lo gì cả …..

-rùi ok .. quyết định vậy đi ….. – mọi người đồng thanh

Khi tôi và Trâm về đến nhà.

-hai người đi đâu mà giờ này mới về thế? – đứa em gái của tôi hỏi

-đi ăn thui… không được ah? – tôi chên một mắt nhìn nó

-hì hì… dạo này hạnh phúc nhỉ?

-chứ sao? – lúc này tôi nắm lấy tay của Trâm đưa lên cho nó xem.

-thui… em đi chơi đây!

-gì? Giờ này mà đi đâu ….. – tôi trừng mắt

-em đi với Key mà!

-bộ hết giờ đi rồi ah …

-em đi mua đồ vest với key mà … >”<

-mai đi không được sao? 11h đêm rồi… ai mà bán … - tôi nhìn đồng hồ

-Hai không biết rồi! thôi em đi đây… key chờ ở ngoài đó!!! – nó nói xong là phắng đi mất

-dạo này cô út nhà ta rất yêu chàng sb key đó!

-uhm  hy vọng chúng nó hạnh phúc!!!

-caca chưa có một bộ vest nào phải không? – Trâm hỏi tôi

-ờ … - tôi gãi đầu – thì đó giờ áo thun quần kaki thui.

-ngày mai em và caca đi mua đồ vest nha!

-hỡ … cho ai? – tự nhiên tôi bị ngu đột xuất

-đương nhiên là cho caca rồi!

-uhm …. Vậy thì mai đi! – chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện với nhau cho đến phòng của Trâm ….

-chúc caca ngủ ngon! – trâm mỉm cười vảy tay chào, lúc đó tôi mắc cười vì hành động của Trâm … nhưng lại nhìn Trâm thật triều mến!

-chúc em ngủ ngon! – lúc tay của tôi để đằng sau ót của trâm, hôn nhẹ ở tráng

Lúc này tôi về phòng mình tinh lấy đồ để thay thì chiếc vé máy bay của tôi lại rớt ra dưới đất, tôi nhặt lên nhìn nó rồi ngồi xuống giường nhìn nó mà thở dài, sau đó lắc đầu rồi để nó ở trong học tủ. Tại sao lúc này tôi đang có tình cảm của Trâm, tôi cũng yêu Trâm nhưng sao cảm giác cô đơn thế này? Lúc trước yêu thầm mình đau khổ một mình, chịu hết tất cả…. nhưng bây giờ …. Mình đã có một tình yêu thật sự, nếu quay về với Thuyên ở Việt Nam…. Mình đi với một tư cách người bạn thân hay với tư cách một người mình còn tình cảm xưa kia???? Và thế là …. Tôi đau đầu rồi tự đập đầu của mình trên giường mấy cái ….. rồi chiềm vào giấc ngủ ….

-Caca! – tiếng gọi của Trâm

-gì vậy em? – tôi nhìn Trâm

-caca có yêu em không? – lúc nay Trâm ôm lấy tôi …

-hì hì …. Đương nhiên là có chứ … sao em hỏi kì vậy? – tôi cũng choàng tay ôm lấy Trâm lại mà lòng ấm áp …

-mèo ơi! – tiếng ai quen thuộc

-là thuyên sao??? – tôi đưa mắt nhìn, sao thuyên lại ở đây.

-mèo yêu thuyên mà phải không???? – Thuyên hỏi như chờ đợi sự mong mỏi

-mèo…. – tôi ấp úng.. lúc này trâm đã không còn ôm tôi nửa…. mà bước ra khỏi vòng tay của tôi

-caca yêu em mà! – Trâm nói

-mèo yêu thuyên mà…. Đã bao nhiêu năm nay rồi mà …. _ thuyên nói

-caca…. >”< ….. – tôi gần như bị choáng khi phải đối mặt với cả hai…. Dần dần hai người đều biến dần biến dàn …. – hai người đừng đi…..

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA ……………………. – tôi bật dậy tỉnh giấc với mồ hôi lắm tắm trên khuôn mặt, rồi tôi thở mệt mõi….

-caca sao vậy? – Trâm đến ở kế bên tôi

-caca thấy ác mộng…. – tôi sợ sệt đến mặt xanh ngắt, sau đó tôi không còn biết gì nửa cả…. vì tôi đã ngất đi….

-caca! – trâm sợ và hét toáng lên

-có chuyện gì vậy con? – ba mẹ tôi lo lắng chạy vào phòng ….

-caca bị ngất rồi ba mẹ ơi!!!

-trời! sao vậy nè? – mẹ tôi đến xem tôi như thế nào… - anh gọi cho bác sĩ đi!!!

-uhm… anh gọi ngay!!!!

Một lát sau bác sĩ đến ….

-con tôi sao rồi bác sĩ?? – bạ mẹ lo lắng

-do làm việc quá sức … và bị street về tâm lý nặng… không giải tỏa được… dẫn đến thấy ác mộng va nói sản ….

-trời! con tôi….- mẹ tôi khóc

-cả nhà ráng chăm sóc điều độ … và cố gắng cho bệnh nhân thư giản.. tránh suy nghĩ nhiều quá ….

-dạ chúng tôi sẽ làm theo lời bác sĩ ah….

-uhm… mà con của ông bà có bệnh gì khác ngoài những cái tôi đưa ra không?? – bác sĩ hỏi

-dạ có…. Nhưng mà cũng khá lâu không còn thấy nửa…. đó là con tôi nó cứ hay nói bị tức ngực khi hoạt động mạnh thôi, có lúc bị đau khi có cảm xúc gì đó kích động thôi.

-……….. – Bác sĩ im lặng – uhm!!! Có lẽ chúng tôi sẽ tổng khám…

-chừng nào vậy bác sĩ ….????

-ngày mai! Nhưng trong một tuần lễ không được đi đâu cả! ở nhà dưỡng bệnh … và không được đi máy bay … để chúng tôi kiểm tra sức khỏe hết rồi sẽ nói sau….

-dạ cảm ơn bác sĩ…

Tôi vẫn còn nằm mê man trên giường …. Và tôi đã ngủ mất 12h đồng hồ…..lúc tôi tỉnh dậy thì thấy đầu mình nhức vô cùng cứ như búa tạ nện từ trên đỉnh đầu nện xuống liên tục, mở mắt ra thì thấy chỗ mình nằm hơi lạ…. có gì đó không giống ở nhà lắm… cái mùi này tôi rất là khó chịu khi phải nghe đó… lúc hoàn hồn thì tôi nhận ra mình đang ở bệnh viện, với tay đang được truyền nước biển … và trong phòng chỉ có một mình tôi thôi ……

-sao mình lại ở đây nhỉ? Mình nhức đầu quá! – tôi lấy tay đánh đánh vào đầu của mình, tôi nhìn lên tường thì thấy kim đồng hồ chỉ là 6h sáng! Rồi tôi nhìn qua cửa sổ đúng là trời sáng thật. nhưng bây giờ tôi muốn bước vào WC để rửa mặt và vệ sinh cá nhân làm sao đây???? Thật may là cái bình nước biển nó gắn rời nên tôi có thể cầm nó đi theo vào WC…. Nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên sức khỏe của mình nó tuột một cách choáng ngộp như vậy… khi chuyển tư thế nằm thành ngồi sao với tôi nó nằng khó khăn thế này……. Phải mất 5p tôi mới có thể ngổi được …