-cô nói xong chưa? – tôi nhiếu mày
-ah2… hôm nay anh phỏng vấn sao rồi?
-uh,,, mai họ thử sức tôi trong 3 ngày rồi mới đưa tôi vào vị trí thật sự đúng vói năng lực của tôi….
-hy vọng là anh có vị trí phù hợp…. tôi đi đây…
-hôm nay cô không cần tôi đưa cô về hả?
-không cần đâu… bye bye…
Thật lạ là sao cô ta hôm nay không cần tôi chở về nhưng rồi tôi cũng không quan tâm lắm để cho cô ta đi về….. tối hôm đó tôi không có đến con đường đó đến chở cô ta về nhà mà tôi chỉ nằm trên bộ ghế sofa dựa lưng suy nghĩ nhiều thứ nhớ về những kỉ niệm của tôi và Thuyên từ hồi phổ thông cho đến đại học …. Càng nghĩ tôi càng thấy buồn nhiều hơn rồi tôi chơt rơi nước mắt.. tiếng chuông cửa làm tôi tỉnh mộng…. tôi thắc mắc không biết ai đến nhà tôi vào lúc này…
-mèo! – tiếng của em gọi tôi
-ủa? sao Thuyên qua nhà mèo vào giờ này thế?
-uhm…. Sắp lấy chồng òi…. Muốn ở gần mèo nhiều hơn.. sợ mốt không có cơ hội nửa?
-vậy hả? – tôi cười mỉm tôi cũng không biết nụ cười đó của tôi đang đau khổ hay mừng vì em hôm nay ở bên cạnh tôi.. – vào đi…..
-uhm… mèo muốn ăn gì không? Thuyên làm cho mèo ăn!
-thôi.. mèo ăn rồi … thuyên chưa ăn gì hả?
-hihi.. ăn rồi…. dạo này mèo sao vậy? – thuyên nhìn tôi có vẻ lo lắng
-thấy mệt trong người…. lạnh….. – tôi đưa mắt nhìn lên trần nhà biện lý do
-lạnh hả? để thuyên ôm mèo là mèo ấm liền . – tôi chưa kịp đưa mắt ngó xuống thì vòng tay nhỏ bé của em đã ôm chặt lấy tôi… tôi bất đột như cây cột.,,, hay tay tôi buông thẳng chỉ im lặng cảm nhận cái ôm của người con gái đang ôm lấy tôi … có lẽ em không biết hiện tại và bây giờ tôi đã và đang yêu em thật nhiều…..- hết lạnh chưa? – em hỏi tôi một cách ngây thơ
-ờ… chưa? – sao tôi lại trả lời chưa chứ? Đáng lẽ tôi phải nói rồi để em buôn tôi ra… có lẽ tôi biết không bao giờ được em ôm như ngày hôm nay – Thuyên nè! – tôi hỏi em
-gì ah mèo? – thuyên buôn tôi ra nhìn thẳng vào mặt tôi
-Thuyên yêu Minh nhiều lắm hả?
-uhm… rất yêu… yêu lắm…. Minh là người có thể hiểu Thuyên nhiều nhất… - em hạnh phúc khi kể vể Minh
-vậy là mèo không hiểu thuyên hả?- sao tôi lại hỏi như thế…. Tôi đúng là kẻ điên mà
-làm gì mà không hiểu…. mèo là người bạn thân nhất.. tuyệt nhất mà Thuyên yêu quý… chúng ta luôn luôn và mãi mãi là bạn thân của nhau. – em nắm lấy bàn tay tôi nói với vẻ tự hào
-uhm…. Mãi mãi là bạn… - giọng tôi hơi run run, đợt nhiên em hôn lên má của tôi làm tôi giật mình, rồi ôm lấy tôi một lần nửa
-hihi.. Iu mèo nhất … mèo là người bạn tuyệt vời nhất của Thuyên….. Thuyên sẽ không bao giờ quên mèo …. Mèo làm cho Thuyên rất nhiều việc không biết lúc nào mới có thể làm gì để cảm ơn cho mèo đây.
-muốn cảm ơn hả? – tôi cười
-uhm… rất rất muốn mà không biết làm sao?
-để mèo chỉ cho..
- làm sao? – em có vẻ rất vui khi biết được sẽ có cách trả ơn cho tôi
-chỉ cần thuyên sống hạnh phúc là được.. xem như Thuyên cảm ơn mèo rồi. – tôi nhìn em cười
-hihi… - em cũng nhìn tôi cười đáp lại…- tối nay thuyên ngủ chung với mèo đó
-uhm… vậy có đem theo đồ để thay không?
-hihi.. không có…
-vậy mèo dẫn Thuyên đi mua đồ để tối ngủ…
-thôi có gì đâu… mặc đồ này ngủ cũng được mà…..
-thôi.. để mèo chở Thuyên đi mua … ai mặc đồ này ngủ bao giờ.
Thế là tôi chở em đi đến cửa hàng quần áo …..
-xin chào quý khách , quý khách mua gì ah?- tiếng người phục vụ nói
-ah.. chị lựa dùm bạn em bộ đồ ngủ đi.
-thui.. để tui tự lựa… mèo đứng đó đi.. tui biết lựa đồ cho mình mà…
-ờ.. quên .. hì hì.. – tôi gải đầu, tôi quên mất em là người có cách ăn mặc rất là dể thương nên việc chọn đồ là do em lựa thôi….
-xong rồi chúng ta về thôi….- em nhanh chóng lựa đồ rồi khoác tay tôi đi
Căn nhà bây giờ chỉ có hai chúng tôi, chỉ có tôi là đang biết chuyện gì sẽ xảy ra còn em thì cứ vô tư như ngày nào…. Tôi không biết có nên nói hay không lúc đó có hai nhân vật tý hon xuất hiện bên vai mình một bên là phải một bên là trái.
-caca ah….. đừng buồn nửa? thuyên sẽ ở bên caca mà…… với tư cách là một người bạn cũng được mà, caca có thể tìm ai đó để dat trái tim mình vào đó – bên phải nói
- lôi thôi quá đi …. – tên bên trái nóng mặt – của mình thì mình phải tìm mọi cách chiếm đoạt chứ việc gì phải nhường cho kẻ khác
-nín … - bên phải phản kháng – này có biết như vậy là xấu xa lắm không hả?
-cái đồ ngu – tên trái chửi tên phải – ta đứng bên trái đương nhiên là phải vậy rồi…..
-im – tên phải – để ta nói chuyện với caca
-bộ nhà ngươi tưởng ta không nói chắc …- tên trái đấu lại
-caca đừng nghe tên nó nói ….. mình biết tính caca mà … caca sẽ hạnh phúc khi có tình yêu đáp lại chứ không phải đi theo đuổi một cái gì đó mà không bao giờ có sự đáp lại.
- haiz… binh – tên trái bay qua cú đầu tên phải – quánh lộn không?
-ta chỉ muốn đấu lý không dùng bạo lực
Hai tên trái và phải chưa kịp đấu gì với nhau thì em bước ra khỏi phòng tắm hai tên đó biến mất vậy tôi phải làm gì đây? Tôi đành leo lên giường theo một cử chỉ quán tính vậy …. Em đi lại ngồi trên giường nói chuyện với tôi…
-mèo! mấy hôm nay cứ thấy mèo sao sao?- em nhìn tôi thắc mắc – thất tình anh nào hả? – em chọc tôi
-haiz…. Gì mà anh nào ở đây….
-chứ sao mấy bửa nay liên tục thấy buồn quá dạ?
-không có gì đâu? – tôi đang che giấu
-uhm….. nè buồn chuyện gì buồn nha.. chứ đám cưới của tui là mèo phải có mặt đó.. không đến là giận mèo suốt đời luôn …. – em nói vô tư
-gì mà giận suốt đề thế? Mà chắc hum đó không đến được đâu?
-tại sao? – em có vẻ bực mình khi nghe tôi nói vậy
-bận việc .. không đi được..
-không được…. tui muốn mèo phải đi ...
-nhưng mèo bận thật mà….. – tại sao tôi trở thành người nói dối từ lúc nào vậy nè… tôi đang trốn tránh sự thật nhìn hạnh phúc của em bên người khác….
-mèo không đến thật sao? – em có vẻ buồn khi biết tôi sẽ không đến dự tiệc cưới của em
-uhm…. – tôi mỉm cười buồn
-đến một chút thôi… một chút thôi… cũng không được hả? – em có vẻ buồn thật trông em như thế tôi có vui vẻ gì đâu … tôi ước gì em là cô dâu của tôi nhưng điều ước đó là vô nghĩa.
-uhm…. Mèo xin lỗi …. Nhưng mèo có quà cho Thuyên…
-chẳng muốn lấy tý nào.. chán thật … - em thất vọng
-hì hì.. – tôi đang cười trừ - nè… - tôi cầm trên tay một cái hộp quà nhỏ màu xanh lá có thắt cái nơ đỏ trên đó nhìn thất xinh xắn..
-gì da? – em hỏi
- mở ra xem đi …..
Hộp quà em mở ra một chiếc lắc tay mỏng bằng bạch kim do tôi nhờ người làm một cái thật đặc biệt dành cho em …. Đáng lẽ nó không phải là quà cưới mà là quà để tôi thú nhận tình yêu tôi dành cho em … nhưng trong thời gian này có lẽ tôi không còn cơ hội để gặp em hay vui cười cùng em nửa…. nên món quà này trao cho em là thích hợp nhất… em mở chiếc hộp quà em có vẻ rất thích chiếc lắc này.. vì có thêm ánh đèn nó sáng chói đến lạ thường tạo nên nét sang trọng và trang nhã cho người đeo… em đeo vào đúng là hợp với em .. càng làm em thấy dể thương nhiều hơn… tôi ước gì có thể dũng cảm nói hết với em những gì cất chứa trong lòng tôi bấy lâu nay.. nhưng không ai cho tôi sức mạnh để có thể nói ra hết được….