Yêu Thầm

Chương 4

-tháo ra hôn mắt mới được …. Hihi… - thôi cô leo xuống đi hôm nay tôi đi xin việc làm

-vậy hả? mấy giờ anh đi…

- một tiếng nửa tôi sẽ đi…

-còn sớm hihi….

Cô ta thay đồ xong thì đi một nước ra cửa

-nè! – tiếng tôi kêu

-gì thế?

-cô quên cái này ….. – trên tay tôi đang cầm hai tờ 500k.. cô ta quay lại bước đến gần tôi lấy hai tờ tiền bỏ lại vào túi quần của tôi – sao cô không lấy tiền?

-vì hôm nay anh không hôn tôi…. Nên không cần phải lấy đi một triệu….

-nhưng tôi đã ôm cô ngủ đến sáng mà…..

-muốn tôi lấy tiền thì anh hôn lên đây đi … tôi sẽ lấy 1tr của anh …- tôi thật sự không hiểu mà cũng có thể tôi phải làm gì cô ấy thì cô ấy lấy tiền mới dể dàng nên tôi làm theo lời cô ấy… tôi bước đến thật gần tay của tôi ôm lấy eo của cô ấy… khuôn mặt tôi tiến sát từ từ và gần đến thì……….

-kính cong – tiếng chuông cửa nhà tôi reo lên làm tôi thất rất ngạc nhiên và hoảng…. sáng sớm ai lại đến vào lúc này chứ? –ai vậy nhỉ?- Tôi thắc mắc

-mất hứng quá – Thy nói có vẻ thất vọng

-không được rồi … cô nên núp trong phòng tôi không được đi ra ngoài

-tại sao tôi phải núp chứ?

-từ đó giờ tôi ở đây một mình không có ai ở chung hôm nay xuất hiện cô thì tôi chết mất,….

-anh có thể nói là bạn cũng được mà…. Hay là em họ……

-em họ gì mà ăn mặc hỡ như thế này chứ? – tôi bắt đầu thấy rối khi nghe tiếng chuông càng lúc càng liên tục- tốt nhất là cô ở đây đi …. Đừng đi đâu hết…. – tôi nói và ra đóng cửa lại để cho chắc ăn hơn tôi đã khóa cửa ngoài lại.

Liền chạy xuống dưới lầu xem ai sáng sớm mà đã bấm chuông liên hồi như vậy?

-caca – tiếng của Nhi

-ủa? hai người đi đâu đây? – tôi ngạc nhiên khi thấy Nhi và Thuyên đến kiếm tôi vào lúc sáng sớm

-cùng xin việc làm với mèo đó – giọng của Thuyên nói

-nhưng mà…. Người ta chỉ tuyển có hai nhân viên thui mà… ba chúng ta có thể không được làm việc chung đâu…..

-không làm chung nhưng chúng ta luôn là bạn của nhau mà….

-mèo ăn sáng chưa? Tui có mua nè…. Vào nhà ăn chung…. – chưa kịp để tôi trả lời thì em và Nhi đã vào bên trong mất rồi

-wow… hôm nay caca có gắng thêm mấy bức tranh treo trong nhà ah2.,,,,, - nhi nhìn thích thú với mấy bức tranh phong cảnh đơn giản đó – trời ơi…. Dể thương quá chịu không nỏi – nhi phát hiện ra bức tranh mấy con cún con đang ngủ chụp chung với nhau

-đâu …. Tao muốn coi nửa….. – em bon chen muốn xem cùng- dể thương qua1 mèo ui… tui muốn có một con giống như vậy quá… mèo tìm cho tôi được không? – em vẫn ngây thơ như ngày nào

-tìm hả? khó lắm ah…. Không dể tìm đâu – tôi chau mày

-tìm đi mèo…. tui muốn có một con để nuôi… chăm sóc … - em đến lây cánh tay của tôi… làm sao tôi có thể từ chối được chứ?

-mèo! – nhi gọi tôi – không có chiều nó nửa… nó sắp lấy chồng rồi…

-uhm – nghe từ “lấy chồng” tôi thấy buồn – kêu Minh tìm cho Thuyên đi – tôi nói

-thui… Minh bận việc với công việc mới rồi… không tìm được… mèo tìm dùm Thuyên đi…. Thuyên biết mèo biết nhiều chỗ bán mấy con cún dể thương lắm ….

-mày quá đáng – nhi bênh vực tôi – mèo nó cũng có công việc của nó vậy?

-vậy thì thui… không nhờ nửa… - em có vẻ giận lẫy vì không có được những chú cún ưa thích như em mong muốn

-thui để mèo tìm cho…. Nhưng không có thì thui nha… chứ không hứa là chắc chắn tìm ra – tôi nhún vai… cảm giác của tôi làm sao thế này… tôi đang đau khổ mà .. sao tôi vẫn cứ làm theo mọi những gì em ưa thích…. Từ trước đến giờ em muốn gì tôi cũng luôn cho em tất cả… kể cả lúc tôi phải thức cả đêm làm việc ấy cho em… nhìn vào chắc mọi người cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc… mà tôi thật sự ngốc thật…. có lẽ điều tôi mong lúc này là mong em hạnh phúc… biết khi nào tôi mới can đảm để quên em đi .. và đón nhận hay tìm cho mình một tình yêu mới…lo nói chuyện với nhi và thuyên bỗng cả ba chúng tôi đều nghe tiêng động phát ra từ trên lầu…

-ủa? trên lầu có tiếng động lạ?- nhi nói

-ah.. chắc mèo hay chuột gì đó nó chạy lung tung ấy mà – tôi mém tý là quên mất Thy đang bị tôi nhốt trên phòng – để mèo lên coi thử…. – tôi nhanh chân chạy lên lầu đứng áp sát tai vào cửa rồi gõ cửa- cô còn trong đó không vậy?

-anh tính nhốt tôi luôn ở trong đây sao? – thy có vẻ rất bực mình

-xin lỗi… nhưng giờ tôi phải đi… cô cố gắng ở trong nha… lát tôi về sẽ mở cửa cho cô….

-cái gì…. Anh anh….

-tôi sẽ bù lại xứng đáng cho cô… hồi nảy cô làm rớt cái gì vậy hả?

-ah… đυ.ng trúng làm rơi vài món linh tinh thôi… nhưng anh chừng nào mới thả tôi ra đây? – lúc cô ta nói câu đó là tôi đã đi xuống lầu và cùng nhi và Thuyên ra khỏi nhà….thật tội nghiêp cho Thy bị tôi nhốt từ sáng đến trưa.

Buổi đi xin việc làm của ba chúng tôi đến họ không yêu cầu chúng tôi đưa bằng cấp cho họ xem… họ là công ty nước ngoài… tuyển những sinh viên mới ra trường có năng lực thật sự … họ thử sức chúng tôi trong vòng một tuần để đánh giá chính xác vị trí chúng tôi sẽ vào làm ở công ty này……cả ba chúng tôi ai nấy cũng mừng vì sẽ có dịp thể hiện năng lực của mình.. buổi trưa nhi và em rủ tôi đi ăn trưa… nhưng tôi từ chối vì có người đang bị nhốt trong căn nhà kia của tôi… tôi không thể bỏ mặt cô ấy mà ngồi ăn trưa thảnh thơi được…. tôi biện lý do là có chút việc phải đi không ăn trưa được…. đi trên đường tôi ghé qua quán cơm mua thức ăn về cho cô ta… lúc tôi về mở cửa nhà thì bình thường…… khi đi lên lầu thì thấy cửa phòng của tôi bị mở toan ra …. Nhưng đồ đạc trong phòng vẫn bình thường không có gì lạ thường…. Thy tôi không còn thấy cô ta trong phòng nửa….. lúc chạy đi kiếm thì phát hiện ra cô ta đang ở nhà bếp lục lọi tủ lạnh kiếm gì đó ….

-này – tôi đặt thức ăn lên bàn rồi nói – sao cô ra được bên ngoài vậy?

-tìm cách cại cửa ra ngoài thôi chứ sao? – cô ta đáp tỉnh queo như chuyện đáng phải làm

-cô không sợ tôi về rồi la cô sao?

-hazi…. Cái tủ lạnh gì chả có cái gì để ăn vậy? – cô ta than thở …. Mì gói cũng hết…. chán thiệt

-tôi có mua thức ăn cho cô nè… cô ăn đi ….. – tôi chỉ tay về hướng cái bàn

-sao không nói sớm – cô ta nhanh chóng nhào vào bàn ăn ngay lập tức

-đói nhỉ? – tôi cười

-nè… anh có biết là tôi nhịn từ sáng giờ không? Tính ra là hai bữa cơm đó…

-uhm.., tôi biết nên mua hai phần cơm cho cô đó….

- anh ăn chưa?

-chưa?

-ăn với tôi nè…

-cô cũng biết mời người khác ăn ah2….. tôi ăn thì lấy gì cô ăn nửa?

-có đến hai phần mà lo gì?tôi ăn có một phần thôi …

-uhm.. vậy cũng được ….-Ăn chung với nhau xong… tôi móc trong túi mình ra 2tr bỏ vào tay cô ta….. – đây là phần tiền của cô

-sao nhiều thế? – cô ta thắc mắc

-vì nhốt cô đột xuất nên tôi tăng thêm tiền cho cô … vậy thôi

-đúng là đại gia mà…. Chừng nào người anh yêu đi lên xe hoa vậy?

-còn vài ngày nửa thôi…. – giọng tôi buồn hẳn

- không mời cô ta đi chơi trước khi cô ta lấy chồng sao? – cô ta đi đến rót nước uống

-chắc không? Làm vậy chỉ thấy buồn nhiều hơn thôi… chứ có được lợi ích gì đâu…

-anh đúng là ngốc? đại ngốc? ai mà dám yêu anh không biết nửa?

-cô nói vậy là sao?

-thường thì người ta yêu thì phải nói ra… hoặc là quên hẳn đi.. chứ ai mà để trong lòng tự đau khổ như anh – cô ta bắt đầu lên tiếng dạy tôi nhiều thứ - anh không nghe người ta nói sao? Người khôn ngoan là không bao giờ làm khổ mình….. còn người thông minh là người làm khổ người khác… anh làm khổ bản thân mình anh được cái gì? Không được gì hết… chỉ có sự buồn phiền mệt mõi… ngày này kéo dài đến ngày kia… không lẽ ngày nào anh cũng kêu tôi qua để tôi làm gối ôm cho anh ngủ sao? Một ngày 500k một tháng 15tr … haiz… sợ không đủ tiền để anh sống nửa nói chi là trả tiền cho tôi… - cô ta nói môt lèo làm cho tôi không kịp phản hồi