-hả? sao ở bệnh viện?
-chúng tôi đi chơi cùng nhau ... rồi cô ấy bị con gì chích nên giờ phải vào bệnh viện
-mấy giờ òi nhỉ? -key hỏi giờ
-9h tối
-oh oh... lẹ vậy .. mới nc dc có tý xíu 9h rồi ... thôi tui về đây... mà nè quay lại bệnh viện đi có khi Trâm đang chờ cậu đấy - dứt câu là Key đã đi mất còn mình tôi ở trên sân thượng suy nghĩ không biết có nên ghé hay không???
Tại thời gian đó ở Việt Nam căn biệt thự của ông chủ tịch Ngô , lúc này Quân Như rất nôn đã don đồ vali qua nhà để cùng đi với Thy luôn cho tiện...
-wow... ngày mai chúng ta sẽ qua Úc - Quân rất vui
-chúng ta sẽ được cưởi kankuru - Như diễn tả hành động
-ham lắm - Thy lắc đầu - lo mà check lại giấy tờ đi ... thiếu là ở nhà, nghe thế cả ba đều kiểm tra lại một lần nửa, và mọi thứ đã đầy đủ
-xong! - tiếng quân và như
-uhm... mai chúng ta sẽ bay ... bay ... bay - Thy cười
-chúng ta sẽ đến nhà hat opera - Quân háo hức
-ye ye.... đã quá ... -Như la lối
-thui đi ngủ .. mệt quá ... - Thy nói lôi cả hai đứa nó lên giường
-ngủ ngon nhé tình yêu - Quân nói và hun gió
-ghê quá bà ơi bà - Như phản khán
-Ngủ! - Thy la lên làm cho hai tên đó hết nhói, nhưng Thy là người ngủ cuối cùng, Thy suy nghĩ :"ngày mai đi chung với anh Minh... hihi.. anh ấy thật dể thương, ga lăng, lịch sự.... ai như cái tên caca đáng nguyền rủa đó chứ " rồi Thy chiềm vào giấc ngủ thật ngon khi nghĩ về Minh
Lúc đó ở bên nhà Thuyên và Minh trên tại phòng ngủ, Thuyên đang nằm trong lòng của Minh ...
-giấy tờ quần áo em soạn cho anh xong rồi đó.
-cảm ơn em ... -Minh hôn lên tráng của Thuyên - anh sẽ tranh thủ xong việc về sớm
-thui... đừng vì em mà hấp tấp làm không đạt rồi phải làm lại đó..
-yên tâm đi .. chồng em là số một mà...
-hihi.. em nhắc nhỡ vậy đó ..
-đêm nay hai chúng ta ... - Minh cười gian
-làm gì? - thuyên ngây ngô tỏ vẻ không biết
-làm việc trọng đại ...
Vừa nói xong là hai bờ môi chạm vào nhau thật nhẹ nhàng, cả Thuyên và Minh đáp trả hai bờ môi quấn chặt vào nhau sau đó là đến hai chiếc lưởi cũng nhau nhảy một điệu vans nhẹ nhàng đưa cả hai vào cõi chỉ dành riêng cho cả hai... Minh nằm đè lên người của Thuyên rồi di chuyển bờ môi của mình xuống cổ, xuống cặρ √υ' đang căn tròn mũm mỉm kɧıêυ ҡɧí©ɧ Minh, Minh vừa hôn vừa dùng tay hưởng thụ lấy nó, rồi hôn xuống vùng bụng. Minh dùng tay sờ soạn nới cấm địa, bàn tay rờ lên xuống liên tục, sau đó cả hai chẳng còn miếng vải dính trên người, vật quý của Minh không còn chịu nội nửa đã đi tìm nơi thiên liêng ấy của Thuyên, Minh nhấp nhẹ từng cái một, khiến Thuyên rên rẩy "a...ou... ou ..." rồi nhịp thở củng càng lúc càng nhanh, nụ hôn gấp, bàn tay liên tục sờ mó cap vυ', bộ phân dưới làm việc nhịp nhàng. Cả hai hòa nguyên vào nhau như ngày động phòng đầu tiên vậy ... minh đổi tư thế cho Thuyên trèo lên phía trên. Minh bên dưởi cứ nảy người còn Thuyên thì cứ như thế nảy và nảy ... rồi cả hai mệt lõa ôm nhau nằm ngủ thật ngon ...
Còn tôi vẫn con suy nghỉ vần còn băng khoăn ... cuối cùng đi đến bệnh viện....
Lúc tôi quay lại bệnh viện và về phòng của Trâm thì không thấy Trâm trong phòng, tôi mới hỏi một cô y tá.
-cô y tá!
-dạ có chuyện gì ah?
-bệnh nhân trong phòng này đi đâu rồi ah?
-ah... cô ta đang đi lanh quanh đây thôi
-dạ cảm ơn.
Thế rồi tôi chạy lanh quanh kiếm Trâm, từ trên lầu nhìn xuống thấy ai có vẻ giống Trâm tôi chạy xuống dưới sân của bệnh viện thì đúng là Trâm, Trâm đang ngồi ở ghế đá một mình đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng bên người không có chiếc áo khoác, tôi bước đến gần mà Trâm cũng không hề biết đến khi tôi khoác chiếc áo lên người Trâm.
-caca!
-sao không ở trong phòng nghĩ mà ra đây! - tôi ngồi kế bên trâm
-sao hồi sáng caca không vào thăm Trâm vậy?
-có việc nên đi. - tôi đang nói dối
-thiệt không? - Trâm mong câu trả lời thật của tôi
-uhm, thiệt. - tôi vẫn cố gắng nói những thứ không có thiệt
-trâm có đói không?
-không!
-uhm... -rồi cả hai chúng tôi im lặng không biết phải nói gì với nhau -ngày mai nửa là người ta đến công ty Trâm hả?
-uhm... sao caca quan tâm chuyện đó vậy?
-không có gì... - tôi hơi lúng túng - thôi vào phòng đi ... sương xuống bênh năng thêm đó ... - tôi đứng dậy, chìa bàn tay mình ra ... Trâm đưa mắt nhìn tôi - không đi vào phòng sao? - tôi mỉm cười đầu hơi cuối xuống một chút
-.... - trâm từ từ đặt bàn tay của mình lên bàn tay của tôi rồi mỉm cười với tôi, tôi nắm lấy 1 bàn tay .... - còn tay kia nửa - tôi nói rồi mỉm cười ... trâm cũng đưa bàn tay còn lại cho tôi ... tôi từ từ đỡ Trâm đứng dậy rồi dìu Trâm về phòng ...
Căn phòng lúc này chỉ có tôi và Trâm thôi... lúc trên đường đi tôi chỉ dìu trâm đi nhưng chẳng phải biết nói gì với Trâm cả ... về phòng cũng vậy ... trâm lên giường nhưng không nằm mà ngồi đó ...
-sao trâm không nghĩ ngơi đi? ngồi làm gì?
-trâm chưa muốn ngủ ...
-uhm...
-hồi sáng caca không vào phòng có phải là vì Jack đúng không?
-phải thì sao mà không thì sao? - tôi buồn đáp lại
-caca đừng nói như vậy mà.... hồi sáng là Jack nắm tay trâm lúc nào trâm không có biết ..
-thui.. - tôi chen ngang - trâm không cần giải thích đâu
-không phải như caca nghĩ đâu ...
-thôi ... Trâm nghĩ cho khỏe đi ... caca về đây - tôi lạnh lùng đáp rồi bước ra khỏi cửa nhưng tôi không về
-sao caca không tin Trâm chứ?- Trâm tự nói vơi bản thân mình, rồi một lát sau Trâm cũng chìm dần vào giấc ngủ
Lúc đó tôi mới nhẹ chân bước vào lại .... thấy Trâm đã ngủ say tôi mới xich lại ngồi trên giường để được nhìn Trâm rõ hơn ... tôi buồn lắm khi hình ảnh trâm và Jack cơời vui vẻ với nhau ... điều đó cũng chứng minh rằng .... tôi đã bắt đầu yêu em ...tôi ước gì có thể chịu dùm em những lúc em bệnh em mệt ... cứ nhớ đến lúc em chăm sóc tôi khi tôi bị thương ... nhớ đến em nằm trong vòng tay yêu thương của tôi ... nhưng giờ... tôi bắt đầu nghi ngờ rằng em đang có tình cảm với Jack... tôi đúng là kẻ ngốc ... tôi muốn nói lên là... em đừng đi chung với Jack nửa ... hãy đi chung với Caca đây ... nhưng tôi không thể.... tôi bất lực .... em luôn hòa đồng với mọi người ... em luôn được mọi người yêu quý .... mọi người xung quanh xem em là thiên thần của niềm vui ... tôi mỉm cười nhìn em thật kỉ thật lâu ... quả thật em vẫn vậy ... không có gì thay đổi ... em như thiên sứ ban xuống để giúp tôi thoát khỏi lưới tình kia ...
VÌ không kiềm được lòng mình tôi đã hôn nhẹ lên đôi má của em ....và tôi nghĩ mình sẽ không như thế nửa... tôi sẽ bày tỏ tình cảm của mình với Trâm ... tôi đã ngốc một lần rồi không để ngốc thêm lần thứ hai ....nhưng phải chờ Trâm khỏi bệnh thì mới có thể tỏ tình được ....
Buổi sáng trâm thức dậy trước tôi ... trâm ngạc nhiên khi thấy tôi đang ngủ gục đầu bên cạnh ....nhưng Trâm không đánh thức tôi dậy mà dùng ta rờ cái đuôi tóc của tôi "caca vẫn vậy không bao giờ ăắt đi đuôi tóc của mình, dù tính cách như con trai, nói năng... mọi thứ... nhưng trâm vẫn thích caca để đuôi tóc hơn.... " tôi rât nhạy khi ai đυ.ng vào đuôi tóc của mình, và tôi đã thức giấc ... tôi mở mắt thì thấy trâm đang nhìn tôi mỉm cười, lúc đó tôi không biết phải nói sao nửa, vì tôi nói tôi đ dìa mà rốt cuộc có mặt ở đây ...
-Ủa? có người nói đi dìa mà ta? - trâm nói giọng chọc tôi
-ờ thì thì... - tôi ấp a ấp úng
-caca đi lau mặt đi ... say ke kìa... - trâm cười