Trái tim tôi nó đang đập … và có sự xuất hiện của thần trái và thần phải …
-trái: xử nó đi … hehe… - khuôn mặt cười nhảm nhỡ
-phải: không được … tình cảm trâm dành cho caca là thật lòng
-trái: ui giời …. Mà caca đa tình mà… thích một thui… thích cả ba cũng vui chứ ..
-phải: nhà ngươi nín… yêu chỉ một không có tạp chủng
-trái: sb cũng có quyền lăng nhăn thui – nói thản nhiên như đó là điều hiển nhiên
-phải: đừng để tên đó dụ dỗ, hãy nghe trái tim nói ….
-trái tim : uhm… hãy iu thương và giữ trâm bên cạnh của caca…. Đừng để vuột mất
-trái: nín đi mày!
-trái tim : cái gì? – tức giận
-trái: xạo xự!- mặt trơ
-phải: trái tim nói đúng …. Nhà ngươi mới là người cần nín đó- bắn tỉa
-trái: yêu Thuyên kìa…. Sao lại yêu Trâm…. Caca vẫn còn tình cảm nhiều mà…
-phải: nín… Thuyên có gia đình rồi..
-trái tim: công nhận nó cập nhật tin tức chậm ghê …tội quá – trái tim thản nhiên nói
-trái: ta biết rồi.. không cần phải dạy…
-phải: tui với trái tim xử nó đi …- đề nghị
-trái tim: được … lâu lắm rồi không cho tên này một trận … chưa thấy quan tài là chưa muộn lệ rơi mà..
-trái: ê ê… soa hai ăn hϊếp một…
-phải: công lý luôn thắng
Sau một sự chiến đấu quyết liệt thì… tôi nắm lây bàn tay nhỏ bé của Trâm đang lau vết thương trên tráng của tôi…..
-Caca - trâm nhìn tôi khi thấy tôi đang cầm tay của Trâm từ từ bỏ xuống
-caca muốn hỏi em một việc? - tôi năm lấy hai bàn tay của Trâm
-chuyện gì vậy caca .... - trâm hồi hộp không biết tôi sẽ hỏi chuyện gì
-có phải Trâm dành tình cảm cho caca không?
-sao caca hỏi như vậy?
-caca muốn biết ... - tôi hỏi như mong chờ, nhưng rồi Thy quay mặt qua chỗ khác ... -sao vậy?
-caca biết điều đó để làm gì? - trâm có vẻ hơi buồn
-để chắc chắn rằng tình cảm mình đáp lại không giống như lúc trước .. - tôi nhìn trâm cười
-không phải caca vẫn còn tình cảm với Thuyên sao?
-uh... nhưng là hồi đó... bây giờ caca có người khác rồi....
-...-trâm im lặng
-trâm không muốn biết là ai?
- trâm biết thì có được gì chứ?
-caca xin lỗi! - tôi buôn bàn tay của Trâm ra, rồi cố gắng đứng dậy ...
-caca đứng dậy chi vậy?
-ngồi một chỗ tê chân quá... đi lại cho nó thư giản... -rồi Trâm đỡ tôi đứng dậy, tôi đi được vài bước thì có bàn tay nhỏ bé đang ôm lấy tôi từ đằng sau - trâm sao vậy? - tôi vừa hỏi vừa dùng bàn tay của mình đặt lên tay trâm, nhưng trâm không trả lòi .... tôi quay sang thì thấy nước mắt trâm rơi.... tôi dùng tay lau đi những giọt nước mắt đó ... rồi nhìn trâm mỉm cười
Trâm có lẽ là một người con gái nhút nhát không thể nói lên những cảm xúc của mình, chỉ biết dùng hành động để thể hiện nhửng gì cô ấy đang nghĩ, cái ôm thật chặt cũng đủ thấy tình cảm Trâm dành cho tôi rất rất nhiều, nay tôi đã mở lời nói lên điều đó, có lẽ Trâm hạnh phúc nhiều lắm không thể nói không thể diễn tả chỉ có thể ôm lấy tôi thôi ...tôi cũng dùng bàn tay của mình ôm lấy Trâm vào lòng, Trâm ngã đầu vào lòng ngực của tôi .... được một lúc sau ....
-có lẽ hôm nay chúng ta không may mắn vì phải rơi xuống đây? - tôi nhìn lên trên
-tối nay chúng ta ngủ ở đây sao?
-uhm... - tôi nhìn trâm cười, trâm đưa mắt nhìn xung quanh như sợ sệt xem coi có những con vật lạ ở đây hay không?- không sao đâu mà ... có caca ở đây nè - tôi đưa tay vỗ ngực
-trâm biết òi nhưng cũng sợ sợ ...
Rồi buổi tối hôm đó cả hai chúng tôi ôm nhau nằm dưới cái hố đó nhìn lên trời... thật lạ có thể thấy trăng được hôm nay có ánh sáng không đến nổi tối tăm, nhưn
g lâu lâu nghe tiếng hú của những chú sói vang lên làm cho Trâm thấy sợ và rút vào người của tôi hơn, còn tôi thì cứ thể ôm chặt trâm vào lòng hơn ... nhờ có chuyên đi như thế này mà có lẽ tôi và Trâm có thể nên duyên được sống với nhau như ba mẹ mong muốn, nhưng việc cưới là hệ trọng tôi còn phải suy nghĩ thêm nửa, tuy ban đầu có tình cảm chắc gì sau này đã cưới hay lấy nhau .... tôi cũng cảm thấy lo lo .. nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể mang lại niềm vui cho Trâm và mọi thứ... vì Trâm đã vì tôi và vì gia đình của tôi mà làm tất cả thì việc đáp lại tình cảm yêu thương Trâm cũng là việc nên làm ....
-Trâm! - tôi gọi nhưng không nghe tiếng trả lời, rồi tôi nhìn thì thấy Trâm đã chiềm vào giấc ngủ rồi, khuôn mặt có vẻ vui hơn moi ngày cứ như Trâm đang mơ một giấc mơ đẹp vậy.... tôi ước gì có thể cùng mơ một giấc mơ với Trâm thì hay nhỉ? tôi buôn nhẹ vòng tay mình ra một chút để cho Trâm ngủ cảm thấy thoải mái hơn ... tôi nhẹ tay vuốt tóc mái của Trâm .. hì hì.. đây là lần thú hai có một người con gái đang ở cạnh bên tôi ... tôi chợt nhớ về Thy ... còn 2 ngày nửa là nhân viên của ông chủ tịch Ngô sẽ qua đây ... không biết Thy sẽ qua hay không? nêu qua tôi sẽ gặp rắc rối... và Trâm sẽ như thế nào? tôi nhìn trâm mà lo lắng rồi tự nhũ với chính bản thân mình "không sao hết, mình sẽ không để cho Thy làm gì mình và Trâm" , suy nghĩ khiến tôi ngủ đi lúc nào cũng không biết......
Buổi sáng tôi thức dậy khi bị ánh nắng mặt trời chiều vào, Trâm vẫn đang ôm lấy tôi mà ngủ nhưng tôi cảm giác người trâm đang lạnh hết cả người ... tôi gọi tên nhưng trâm không dậy... toàn thân run rẩy... tôi rờ chán thì Trâm bị sốt ... thật sự tôi rối hết cả lên không biết làm sao có thể đưa Trâm ra khỏi cái hố này.....
Tôi nóng ruột cố gắng đưa Trâm lên lưng của mình tìm xung quanh xem có chỗ nào có thể bám vào hay không? nhìn xung quanh thì thấy có vài cục đá nó dính vào đó tôi cũng cố gắng nhưng vừa chạm chân với đá thì cục đá đã rơt ra ngoài, tôi hét lên: " có ai ở đó không? giup tôi với?" tôi cố gắng gọi càng lúc càng lớn để hy vọng có người đến .... nhưng tôi chờ mãi vẫn không thấy động tỉnh gì cả... tôi cố gắng hét lơn thêm một lần nửa.....
Ở xa xa kia gần cái hố chúng tôi đang ở có một đoàn người đang đi lại.
-hồi nảy hình như tôi nghe có tiếng người - giọng thanh niên
-uhm... cũng có nghe chúng ta chia nhau đi tìm đi - họ chia nhau đi tìm và cuối cùng cũng phát hiện ra hai người chúng tôi
-họ ở đằng này nè... -tôi vui mừng khi thấy có người ở trên đó
-giúp tôi với
-yên tâm đi ... chúng tôi sẽ giúp hai người lên thui....
Rồi họ đưa dây thừng xuống, tôi cột nó vào người trâm đưa trâm lên trước rồi đưa tôi lên sau ..... tình trạng của Trâm càng lúc càng sốt cao, trâm bắt đầu nói sản mê mản toát mồ hôi. Tôi ẳm trâm lên xe và đưa đến bệnh viện ngay lập tức. Vào phòng cấp cứu tôi lấy điện thoại gọi cho gia đình mình biết, tôi đi qua đi lại lo lắng hy vọng chỉ bị nhẹ thôi.
-ai là người nhà của bệnh nhân vậy? - tiếng y tá
-là tôi. - tôi đứng dậy dơ tay đi về phía y tá
-anh là chồng của cô ta sao? - cô y tá nhìn tôi nhíu mày nghi ngờ gì đó, nhưng tôi không biết trả lời sao đây ... uhm thì đâu có đúng mà ko uhm thì ....
-uhm... tôi là chồng của bênh nhân
-haiz... anh thật ẩu vợ anh bị con gì đó chích mà không biết sao? hai người vào rừng phải không?
-dạ đúng....
-dạo này có dịch muỗi trong rừng chả để ý gì hết... may là đưa đến sớm đó...- cô y tá trách khứ tôi ... mà tôi cũng sơ ý không để ý gì hết..
-tôi có thể vào thăm cô ấy được không? - tôi lo lắng lúc đó ba mẹ và em tôi chạy lên
-hai! chị trâm sao òi? đi chơi cái kiều gì mà bị như vậy chứ?
-trâm có sao không con? - mẹ tôi hỏi
-hai người đừng làm cho nó rối - may là có ba tôi can dùm nếu kọ tôi chết mất