-dạ chuyện này...
-ba chỉ nói vậy thôi... thấy nó vì gia đình mình nhiều thứ quá .. con nên làm gì đó để thay lời cảm ơn...
-ý chết.. ba nhắc con mới nhớ... con phải chạy ra cửa hàng trang sức cái đã....- vừa nói xong là tôi xin phép ba ra ngoài để lấy quà cho Trâm. tôi có dặn làm một sợi dây chuyền mòng nhỏ hình ông già noel nhỏ xinh đang vác túi quà. may sao tôi vừa đến cửa là nhân viên nó tính đóng cửa... rùi tôi cũng quay về nhà kịp lúc ...đêm giáng sinh năm nay cũng như mọi năm thôi có điều năm nay em tôi nó đi chơi cùng với bạn, có sự xuất hiện của tôi và trâm ... thể là 4 chúng tôi cùng dùng một bửa tối ấm áp bên lò sưởi... dùng bửa tối xong thì ba mẹ tôi đi ngủ trước chỉ còn có tôi và trâm cùng ngồi nói chuyện ở bên lò sưởi .......
Cả hai chúng tôi ngồi trước lò sưởi, sưởi ấm cả căn nhà nhỏ của chúng tôi... lúc đầu cả hai im lặng không biết nói gì... rồi tôi mới móc trong túi mình ra hộp quà nhỏ đưa cho Trâm...
-tặng trâm nè!
-ủa? cái gì vậy?
-hì hì... trâm mở ra đi ùi biết - thế là trâm mở từ từ ra, nhưng trâm không nói gì cả chỉ nhìn nó- trâm không thích hả? - tôi hỏi
-không! trâm thích lắm!
-sao thấy trâm không nói gì cả
-tại đây là lần đầu tiên caca tặng cho trâm món quà... trâm bất ngờ ... thôi ah...- câu nói đó làm tôi thấy mình có vẻ vô tâm quá... thật sự khi tôi qua Việt Nam tôi chẳng còn nhớ gì đến trâm nửa.. tâm trí tôi chỉ biết có mỗi Thuyên mà thôi
-caca xin lỗi! - tôi cuối mặt
-gì... sao lại xin lỗi chứ ...
-caca vô tâm quá....
-thui không sao đâu... trâm hiểu tại sao caca lại như vậy mà..
-để caca đeo cho trâm sợi dây chuyền hen...- tôi lấy sợi dây chuyền đeo vào cổ cho trâm, lúc đó tôi được gần trâm, mùi hương từ mái tóc của trâm làm tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng, lúc đó tôi kê mũi lai gần hơn để có thể ngữi thấy mùi hương nhẹ nhàng đó, rùi nước da trắng hồng của trâm cũng có mùi hương nhẹ nhàng. qua thật lúc đó tôi không biết trạng thái mình làm sao? có lẽ tôi được gần một người con gái nên tôi mới thấy như vậy...- xong rồi! nhìn cũng dể thương quá hen...
-cảm ơn caca nhiều nha!
-hì hì... caca phải cảm ơn trâm mới đúng?
-sao lại cảm ơn trâm chứ?
-vì thời gian qua không có caca ở đây.... trâm đã lo lắng và chăm sóc cho ba mẹ caca rồi cả đứa em của caca nửa... thật sự caca không biết phải nói lời cảm ơn bao nhiêu mới đủ
-caca không cần cảm ơn đâu.... ba mẹ caca đối xử rất tốt với trâm.... ba mẹ caca cũng giống như ba mẹ của trâm mà ... em của caca cũng giống như em của trâm thôi...
-....-tôi chỉ biết im lặng nhìn vào đám lửa, rồi móc trong túi áo của mình ra món quà của Thuyên, tôi nhìn nó mỉm cười buồn
-có phải đó là quà của Thuyên làm cho caca không?
-uhm.....tiếc là con em nó quậy quá .. làm xúc tý dây
-đưa đây Trâm sửa lại cho .....
-trâm chỉnh được hả? - vì tôi rất quý món quà của Thuyên nên tôi sợ sửa không được còn hư thêm....- mà thui có tý àh ... không sao đâu... tôi bỏ vào túi
-caca sợ trâm làm hư nên không dám đưa phải không?
-hì hì.. không đâu.. sợ phiền trâm thui - tôi nói dối để không làm cho trâm buồn
-hì hì... caca không nói dối được đâu.... đưa đây trâm sửa lại cho ... trâm hứa không hư đâu mà...
-chắc là không hư đúng không? - tay tôi đưa vào trong túi áo lấy ra từ từ
-uhm... hihi.. trâm hứa ... - trâm cười gật đầu làm tôi có cảm giác an tâm , với bàn tay khéo léo từ nhỏ trâm chỉnh lại cho tôi ... nó có vẻ cứ như lúc Thuyên mới tặng cho tôi vậy, tôi vui lắm
-wow... hehe.. cứ như là mới dc tặng ... - tôi nhìn vào cây viết chì
-xong ùi nè! - trâm đưa tôi rùi cười
-cảm ơn trâm nha....
-caca yêu thuyên phải không? - trâm hỏi tôi và tôi như đứng hình với câu hỏi đó
-sao trâm hỏi vậy?
-thấy cách caca trân trọng món quà của thuyên như vậy.... nên trâm đóan... mà em của caca cũng đã kết hết cho trâm nghe rồi...
-sao nó nhiều chuyện thế nhỉ?
-em nó không muốn thấy caca suốt ngày buồn rầu thui mà...
-ờ.. sao giờ này nó chưa dìa nhỉ? - tôi nhìn đồng hồ và đánh trống lãn trâm nhìn tôi cũng hiểu là tôi không múôn nói chuyện về vấn đề này ...
-ai vừa nhắc đến em vậy?- nó xuất hiện một cách đột ngột- hai người ghê quá nha.... - nó nhìn chúng tôi với ánh mắt theo kiểu suy nghĩ của nó
-đợi đó .... hai sẽ tính sổ với em vào ngày mai ...
-em có làm gì đâu ... - nó thật thông minh khi hiểu được việc - em cảm thấy cái gì cần thì nói thui mà... không lẽ hai cứ yêu người đã lấy chồng sao?
-em ....
-em nói đúng .... hai đó.... em rất là giận hai ... vì có người đã chờ hai biết bao lâu nay mà hai cũng không nhận ra là sao? tại sao cái trước mắt không biết trân trọng mà chạy theo cái không hề được đáp lại tình cảm-đột nhiên tôi và nó trở nên căn thẳng
- Thanh.... - tôi nhìn nó ... -em dám nói với hai như vậy hả?
-em chỉ nói sự thật...
-thôi hai anh em đừng cải nhau... hai bác sẽ thức dậy đó ....- trâm chen vào chúng tôi....
-em đi lên đây... - nó đi hoắt lên phòng còn tôi thì ở đó .... thật sự nó nói cũng có lý đấy chứ.... rồi tôi nhìn Trâm ...người em tôi nói chỉ có trâm mà thôi....
-caca đừng để ý gì mà út nó nói....
-uhm.... thôi không sao đâu ...
-giờ trâm lên phòng nghen....caca có buồn ngủ không?
-uhm... caca cũng buồn ngủ rồi....để tắt lò sưởi đã ...
Vừa tắt xong lò sưởi thì tự nhiên đèn phòng khách bỗng dưng tắt bụp, rùi tôi nghe có tiếng bứoc chân chạy nhanh lên lầu đìêu đó tôi cũng hiểu đứa nao bày trò rồi, trời nhìn tối đen như mực chẳng thấy một chút ánh sáng gì cả, chí thấy những vết cháy còn lại trên củi của lò sưởi, tôi cảm giác được là trâm đang đứng xich lại gần tôi hơn. lúc đó tôi lây điện thoại trong túi ra dùng nó làm ánh đèn ...
-hì hì... có thể lên phòng được rồi .. để caca dẫn trâm lên phòng ...
-cám ơn caca ..
Thê là chúng tôi đi gần nhau bước lên từng bậc thang với ánh đèn của diện thoại mập mờ, nhưng vì ánh sáng không đủ nên trâm bước hụt chân và tôi đõ trâm từ phía sau, tay ôm eo của Trâm đỡ ....
-trâm có sao không? - tôi hỏi
-không sao.... chỉ hụt chân thôi ...
-uhm thui ta đi tíêp ....
Rồi tôi cũng đỡ Trâm lên đến phòng.... đến phòng tôi mới nhớ nảy giờ tôi đang ôm eo Trâm..
-xin lỗi! - tôi vội buôn tay
-không sao đâu ..
-trâm mở đèn đi đến phòng rồi ...- thế là trâm mở đèn ..
-cảm ơn caca
-thui... hôm nay trâm nói cảm ơn nhiều quá òi...caca không thích... chúc trâm ngủ ngon ...- tôi cười đưa tay lên chào
-chúc caca ngủ ngon ....
KHi tôi rời khỏi thì Trâm bước vào phòng mà trong đầu đầy suy nghĩ.....
Trâm đứng đối lưng với cánh cửa phòng của mình và tự nói một mình .... "cậu yêu người con gái đó nhiều như vậy sao? cậu có biết tớ đã đợi cậu suốt 5 năm nay không? cậu có nhận ra ra rằng tớ có tình cảm với cậu không? cậu không biết thật hay cố tình không biết? tớ ước gì câu có thể nói ra cho tớ biết cậu có tình cảm gì với tớ không? những hành động của cậu tình bạn bình thường hay tình cảm kia.... " lúc đó khuôn mặt xuất hiện những dòng nước mắt ..... rồi trâm vào trong tolet rửa mặt lên giường nằm ngủ nhưng mà sao ngủ được khi trong đầu cứ suy nghĩ nhiều thứ....
Còn tôi quay về phòng với tâm trạng vui hơn vì món quà thuyên tặng cho tôi do chính tay Trâm sửa... tôi với vừa cười một chút rồi tôi suy nghĩ về trâm... trâm thật sự rất dể thương....hiền đảm đang.. giỏi ... quả thật người con gái toàn diện bất cứ ai cũng đều mong muốn được rướt Trâm về làm vợ ... nếu dùng trâm để thay thể Thuyên tôi có hèn lắm không? như thế trâm sẽ buồn lắm nếu biết mình chỉ là vật thay thế... tôi không muốn ai thay thế cho ai cả.. tôi muốn nó thật tự nhiên.... nhưng việc đầu tiên là tôi phải quên Thuyên đi chứ.... thế là tôi nhắm mắt ngủ ... để sáng mai còn đi làm nửa....