-caca đi nước ngoài rồi… không biết chừng nào dìa…
-hắn không liên lạc hỏi thăm gì Thuyên ah…
-chuyện đó cô không cần biết … - câu nói đó làm cho Thy tức ứa gan … cứ như Thy chẳng là gì của tôi cả… mà đúng mà -,- …. Thy đâu là gì của tôi đâu…..
-uhm… thui tui đi đây..chào
-ờ chào….- thế là cô ta đi kèm theo cơn tức giận, lúc đó Thuyên cũng hối thúc Nhi về chẳng muốn ở lại chỗ này chút nào cả, thật là lộn xộn không khéo thì gây xích mích hay ẩu đả thì lại mệt… Nhi cũng nghe lời và đi về nhà…
-cái con hùi nãy là con nào vậy? sao nó đến hỏi mày tùm lum vậy? – nhi bực mình
-tao cũng không biết nửa… hồi nảy đèn chớp liên tục không nhận mặt được..
-đã vậy còn hỏi caca là sao? – Nhi suy nghĩ- có khi nào là người yêu của caca không? – Nhi chỉ được cái đoán lung tung -,-………….
-caca chưa có bạn gái đâu… nếu có caca sẽ nói cho tao biết rồi..
-tao nói vậy thui chứ thật sự caca yêu….. – Nhi khựng lại
-caca yêu ai? – Thuyên thắc mắc
-ờ không có gì ….
-mày phải nói cho tao biết chứ… để tao còn chúc mừng cho caca chứ - sao em vẫn cứ vô tư như thế….. [tôi đang trách em ]
-người caca yêu thương suốt mấy năm trời là mày đó Thuyên…
-sao? – Thuyên bỗng dưng đứng hình vì câu nói đó….
-sự thật là vậy? đáng lẽ tao phải cho mày biết sớm hơn.. nhưng khi biết tin mày đi lấy chồng thì việc đó không còn quan trọng nửa….
-sao hôm nay mày mới cho tao biết…
-tại hôm nay hog biết sao trời xui khiến làm cho tao phải nói ra…
-nhưng người tao yêu là Minh chứ không phải là caca….- giọng của Thuyên buồn đi rất nhiều – cảm giác khi biết một người bạn rất thân yêu mình.. mà mình chỉ xem người đó là bạn… cảm giác thật vô tâm và cảm thấy tội lỗi…
-chính vì điều đó mà caca không dám nói… caca sợ mất đi tình bạn giữa mày và caca đã có bao lâu nay… sợ mày không còn dám vô tư như trước nửa… tao vẫn còn nhớ rất rõ khuôn mặt hạnh phúc của caca khi cõng mày lúc mày bị đau chân, trầy sướt mình mảy… nhưng mày thì không hề biết.. lúc đó mày đã mệt và đã ngủ trên lưng của caca mất…- Nhi đang kể về kỉ niệm lúc mà chúng tôi cùng nhau cắm trại vì Thuyên đi không để ý và bi trượt chân nên té
-uhm… tao biết ….
-nhưng thôi….. caca bây giờ chỉ mong mày có thể hạnh phúc…
-có khi nào caca đi là vì tao không?
-uhm.. – nhi gật đầu đồng tình với ý của Thuyên
-mày nói ra tao thấy mình có lỗi quá… nhưng tình yêu không thể chia đôi được.. tao yêu Minh và tao xem caca là bạn thân không thể thiếu… dù biết được chuyện hôm nay là như vậy… tao vẫn xem và quý caca nhiều hơn … -lúc đó em mỉm cười rồi nhìn lên bầu trời
Rùi ngày ngày trôi qua khi chuyện xảy ra với tôi thì Trâm cũng không có nói chuyện với tôi nhiều như lúc trước, tôi chỉ biết im lặng vì sự thật tôi còn yêu Thuyên rất nhiều, mấy ngày trước Trâm vẫn chăm sóc và lo cho gia đình nhỏ bé của tôi, thật sự cả nhà tôi càng ấm cúng hơn khi có trâm bên cạnh quan tâm chăm sóc, người hài lòng nhất là ba tôi, lúc nào Trâm cũng làm cho ba tôi vừa ý nhất, tuy tôi là con đôi lúc không làm được như trâm. mẹ tôi rất vui khi có người cùng làm bếp chung cùng tâm sự cùng bà, đứa em gái của tôi tuy nó 20 rồi mà nó vẩn cứ như con nít chẳng chững chạc bao nhiêu, mẹ tôi rất mệt với nó.... có Trâm mẹ tôi nỏ nụ cười nhiều hơn hằng ngày... có lúc tôi từ trên lầu đi xuống thấy Trâm đang ngồi nói chuyện với ba tôi rồi còn bốp vai, pha trà cho ba tôi uống, tôi mỉm cười và có một chút suy nghi, tuy gần đến noel tôi hay đi ra ngoài để xin việc cho tạm ổn bên đây.. chắc có lẽ tôi sẽ không về Việt Nam nửa.. tôi có suy nghĩ như thế nhưng việc thực hiện được nó là một chuyện với tôi vô cùng khó khăn....
Đúng là ở bên đây tôi tìm công việc tuy khó khăn một chút nhưng nó phù hợp với tôi , họ bảo rằng tôi muốn làm chứ cao hơn thì cần phải học tiếp theo để lấy bằng cấp cao hơn, để có cuộc sống ổn định hơn...thế là tôi phải vừa đi học tiếp tục và đi làm, khi tôi về nhà tôi nghe tiếng cười vui ở phòng khách. mẹ tôi và trâm cùng em gái của tôi họ đang may nón len rất vui vẻ thế là tôi xà vào để tăng thêm niềm vui ..
-ủa?cả nhà đang may nón len hả? - lúc đó tôi vô tình ngồi kế trâm mà không để ý
-hì hì... thấy rùi còn hỏi ...- mẹ tôi nói
-may nón len cho cả nhà luôn hả mẹ? vậy nón của con đâu? - tôi chồm chồm nhìn
- nón của con người kế bên đang làm kìa.... - mẹ tôi cười
-hì hì... - tôi cười rùi gãy đầu thì thấy Trâm đang từng chút một đan nón len cho tôi, màu mà tôi ưa thích là màu đỏ xẩm- cảm ơn trâm nha, hum bửa mua cái khăn choàn giờ còn đan len cho caca nửa ...
-con có mua khăn choàn cho caca ha? - mẹ tôi hỏi trâm
-dạ...
-ghê quá nha! - em tôi nó lên tiếng - sao chị không mua cho em mà mua cho hai không vậy?
-lo đan đi , nhiều chuyện ... - tôi nói nó
-con đi phỏng vấn công ty có nhận không con?
-dạ có.. nói chung là ổn thưa mẹ..
-chúc mừng caca nha... - trâm nhìn tôi cười
-hì hì.. có gì đâu...
-em mún có cái khăn - em tôi nó hét lên cứ như nó bị bỏ rơi vậy...
-được rồi... tối nay noel dẫn đi mua .. - tôi nhíu mày nhìn nó... mà có nón lên òi khỏi mua đi ha - tôi đá lông mày
-ah mẹ ơi... con có chuyện muốn nói .... - nó đang che giấu một việc hết sức tội lỗi... tôi nhìn mặt nó đoán mà không biết có đúng không nhỉ?
-gì vậy con?
-tối nay cho con đi chơi với bạn con được không mẹ?
-wow.... wow.... nàng út nhà ta... dắt bạn trai đi choi? - tôi chọc nó
-cái gì? em không có dắt ... bạn em mời >"<
-người đó là ai? có đàn hoàn không con?
-tiêu chuẩn là phải cỡ hai của em trở lên .. mới được làm em rể của hai đó nhá... - tôi tự tin vuốt tráng làm cho trâm và mẹ tôi cười
-ple ple ...- nó le lưỡi - hứ ... đẹp, thanh nhã..... hơn hai nhiều... ple ple...
-ghê ... ghê... để hai chóng mắt xem tên nào mà gan dữ vậy.....
-thui caca đừng chọc em nửa.. lát nửa có chuyện bây giờ .. - trâm nói
-hì hì....uhm... may cho em là có chị trâm cản đó ... không là em te tua rua rồi...
-haiz... mẹ chừng nào hai mình đám cưới vậy? - nó nói câu đó làm tôi mở to hai mắt nhìn nó
-ê... mới nó cái gì vậy hả?
-con này... chuyện của hai con ... hỏi mẹ sao mẹ biết được ...
-giả bộ hoài -,- ...- nó đưa mắt nhìn tôi và trâm, tôi thì nhìn nó như nuốt sống còn trâm thì một chút ngượng một chút buồn ...
-nín... chuyện người lớn con nít không có xía vào...
Tôi biết ngồi đó thế nào cũng tùm lum chuyện nên tôi rút trước cho chắc ăn, để lại ba người cùng truyện trò, lên tới phòng chẳng biết làm gì tôi lấy lại món quà giáng sinh của Thuyên tặng cho tôi lúc trước, nhìn món quà rồi tôi tự cười một mình, nhưng tôi hơi bực là nó bị xúc ra một chút cho em tôi làm, tôi còn nhớ đã la cho nó một trận nám mặt, nên từ đó trở đi nó không dám táy máy vào đồ của tôi nửa, rùi đêm giáng sinh cũng đến tôi đứng nhìn ra cửa sổ tuyết đang rơi... nhìn xuống thì thấy em tôi nó bước ra khỏi nhà đi chung với một đứa con trai nhìn cũng hiền lành... tôi an tâm khi thấy em mình quen được con người đàn hoàn rồi tiêng gõ cửa phòng làm tôi giật mình....
-con không đi chơi ah...- giọng của ba tôi
-dạ... con không biết đi đâu... với lại ngoài đường đông nên con cũng ngán đi ...
-uhm... lại một mùa noel trôi qua... ba nghe nói trâm tặng cho con khăn quấn cổ hả?
-dạ...
-uhm... nó có vẻ lo lắng và thương con ..