Yêu Thầm

Chương 18

- hè hè... biết ùi ... - tôi cười đáp lại, Nhanh chóng là tôi đã xong .. mặt tươi tỉnh ... tóc gọn gàng ....- Xong! chúng ta đi thôi

-uhm... - tôi cùng trâm bước xuống nhà

-hai con đi mua đồ phải không? đi đường cẩn thận nha - mẹ tôi căn dặn

-dạ.. mẹ có cần mua gì không? để con mua luôn.

-ah.. con mua môt ít trái cây ... sữa...

-dạ. - cả hai chúng tôi đồng loạt nói

-hai hai! đi nhớ mua kem về cho em .... - em tôi nó lên tiếng

-suốt ngày... kem với kem...

-thui ... em nó còn nhỏ mà caca ..

-ờ... nhỏ quá ...

Thế là tôi và trâm cùng nhau vào siêu thị mua rượu... trái cây và sữa.... cho ba mẹ tôi ...tùân này là noel rồi, nên đường phố siêu thị cửa hàng đều trang hòang rất lộng lẫy... có những ông già noel đứng bắt tay với những đứa trẻ rất là dể thương... còn chụp hình lưu niệm cùng gia đình với họ nửa.... có những chú tuần lộc giả do người đội hình nộm... có cả người tuyết nữa... đường phố cũng ngập tuyết trắng xóa trước khi tôi bay qua đây... ai nấy đều có những áo ấm dầy cộm để chống lạnh...

-trời bắt đầu càng lúc càng lạnh rồi! - tôi nói hai tay tôi cho vào túi áo

-hihi...caca khỏe thế mà cũng thấy lạnh hả?

-hì hì... lạnh cổ thui

-vậy đi lại đằng kia đi ...

-ủa chi vậy?

-đi rồi biết - trâm có vẻ bí mật không muốn cho tôi biết

-ủa? ủa? vào tiệm bán khăn quàng cổ chi vậy...

-trâm mua cho caca cái khăn quàng cổ chòang cho ấm ... - trâm nhìn tôi cười

-thui được rùi... phìên trâm quá ...

-phiền gì đâu... cứ xem đây là quà giáng sinh trâm tặng cho caca ...

-tặng sớm vậy ? còn 3 ngày nửa mới giáng sinh mà....

- tặng trước lỡ quên òi sao ?

-hì hì.. ngại quá ...- tôi gãi đầu

-để Trâm lựa cho caca .... - trâm chọn chiếc khăn choàng rất vừa ý của tôi cứ như trâm hiểu hết những gì trong suy nghĩ của tôi - trâm nghĩ cái này hợp vói caca nè.. màu nó đơn giản .. khăn thuộc dạng tốt nửa .. ấm ...

-cảm ơn trâm nha - tôi nhìn trâm cười

-hì hì... có gì đâu.. cũng lâu rồi không có gì tặng cho caca ... nay có dịp

Thế la tôi đươc trâm tặng cho chiếc khăn quàng cổ, chính tay trâm quằng khăn lên cổ của tôi, cảm giác ấm lại liền so với lúc nảy, hành động đó của trâm làm tôi thấy hơi ngại ngại, ai đi ngang qua cũng nhìn hai đứa tôi và xì xầm....

-họ đẹp đôi quá!

-xem cô gái chăm sóc cho cái tên đeo kính kìa!

-thật là lãng mãn và tình cảm

-ước gì mình cũng có người chăm sóc cho mình như vậy nhỉ?

họ bàn tán làm cho cả hai chúng tôi đều thấy ngại .., nhưng không muốn nghe nửa thì phải bước vào trong mua đồ rồi về nhanh nữa...cả hai chúng tôi rất vui vẻ khi đi bên nhau cừoi nói vui vẻ ai nhìn vào cũng phải ghen tỵ ... khi chúng tôi chọn những trái cây tươi nhất... sữa ngon nhất.. và những chai rượu ngon nhất thì xảy ra chuyện.....

-Hình như chúng ta mua đầy đủ hết mọi thứ rùi thì phải – tôi kiểm tra mọi thứ rồi nói

-đủ rồi caca … chúng ta về thôi …- thế là tôi cùng trâm đi ra đến cửa siêu thị thì thấy một bé gái chừng khoảng năm tuổi nó đứng khóc ở đó, tôi và trâm cùng nhìn nhau không biết con nhà ai sao để đi lạc như thế này, Trâm đi đến hỏi cô bé..

-why do you cry? Where’s your mom?

-hix hix… I lost…

-oh oh … - tôi nói với trâm – chắc chúng ta phải tìm mẹ cho cô bé thôi.. không thể để con nít ở đây một mình được đâu…

-trâm cũng nghĩ vậy? – lúc đó trâm quay qua dỗ dành đứa bé rồi nói – I will help you find mother…. You don’t worry … I stay with you …

- would you like to eat ice cream? – tôi cười với đứa bé, nó có vẻ bớt sợ khi được mời dùng kem … tôi nói với trâm là ở đây với đứa bé tôi đi mua kem …một lát sau tôi quay lại với ba cây kem trên tay… đứa bé không nói gì chỉ ngồi im ăn kem thôi.. vì chúng tôi là người lạ nên thái độ của nó là hiển nhiên thôi….được một chút đứa bé nhìn xa xa thấy bóng dáng ai quen quen nó liền nhảy xuống rồi la lên …

-daddy! – nó chạy ào đến ôm chầm lấy người đang ông cao to có khuôn mặt lịch lãm

-oh.. my little girl…- người đàn ông ôm đứa con nhỏ bé của mình hôn liên tục, mém một chút nửa ông ta xuyết mất đi thiên thần nhỏ bé của mình rồi.. nhưng khi ông ta tính lại cảm ơn chúng tôi thì chúng tôi đã đi mất …

Trên đường đi về nhà… trâm và tôi cùng nói chuyện…

-đứa bé hồi nảy dể thương quá caca nhỉ? Ước gì Trâm cũng có một đứa con như vậy.

-hì hì.. uhm… rất là dể thương … con nít coi vậy mà dể dụ nó nín khóc ha… chỉ cần kem thôi…

-người lớn đôi khi cũng giống con nít đó …

-Trâm hả? – tôi chọc

-không dám … caca kì quá …

-hì hì… caca giỡn thui mà, có thì cũng có gì xấu đâu… điều đó chứng tỏ mình vẫn còn gì đó thơ ngây như những đứa bé …

-hihi…- lúc đó tôi đang chạy xe nói chuyện vui giỡn cùng với trâm bỗng dưng tôi nhìn thấy dáng ai quen thuộc có phải là Thuyên không tôi thắng xe rất gấp, mở cửa chạy xuống đường không dòm ngó trước sau , mém tý xíu nửa là xe ở phía dưới đυ.ng tôi, Trâm nhìn tôi với con mắt ngạc nhiên kèm theo đó là một chút buồn, còn tôi thì không quan tâm đến lúc đó có Trâm ở kế bên tôi không, tôi chạy đến xoay người con gái đó lại thì không phải Thuyên là một người con gái khác.

-xin lỗi! xin lỗi! tôi nhầm người! – rồi người bị tôi nhầm lẫn lắc đầu nhìn tôi bỏ đi, tôi quay lại xe ngồi thẩn thừ không nói gì với Trâm cả rồi Trâm bắt chuyện với tôi.

-caca có sao không?

-uhm.. caca không sao? Thôi chúng ta về thôi… trên đường về tôi và trâm không nói gì với nhau cả, khác với không khí lúc nảy, về đến nhà tôi chào mọi người rồi lên phòng nằm đó.

-caca nó sao vậy con? – mẹ tôi hỏi trâm

-con không biết nửa nhưng hùi nảy tự nhiên đang chạy xe rồi caca dừng xe, chạy xuống đường …. Quay một người phụ nữ rồi nói là lộn người.. lúc đó là caca biến sắc lun… chứ hồi nảy vui vẻ lắm…

-rùi rùi … - em tôi nó lên tiếng- con biết chuyện gì xảy ra nè ….

-gì vậy con? – mẹ tôi nói

-mà thui chuyện này mẹ không cần biết đâu để con nói cho chị Trâm nghe được òi.

Thế là nó lôi kéo Trâm lên phòng của nó rồi đóng cửa lại nói chuyện.

-để em nói cho chị nghe saoHai của em bi như vậy?

-sao vậy?

-lúc mà Hai qua VN đi học ở cấp 3 ah… Hai của em có thương một người con gái.. thương hả ta? Không! Chính xác hơn là yêu mới đúng!.... – nó vừa kể vừa thở dài

-người con gái đó là ai…có phải là người trong tấm hình kế bên tấm hình chị chụp chung với caca không?

-đúng ùi đó.. sao chị biết hay vậy?

-chị đoán thôi..

-đó …. Yêu thầm.. yêu đơn phương.. không dám bày tỏ … người đó đi lấy chồng …rùi ôm cái cục yêu thương trong lòng….

-…………. – trâm im lặng không nói gì cả em tôi tiếp tục nói

-để em kể chị nghe … chị đó tên là Thuyên dể thương xinh đẹp giống như chị vậy ah1….. nhưng có điều tính tình dể thương như con nít vậy… chứ không có chững chạc giống chị đâu, chị đó đặt biệt danh cho Hai của em là Mèo quản gia ah1…. Hai rất thích cái tên đó … em còn nhớ chính xác là noel năm ngoái em qua thăm hai ah… đυ.ng vào quà của chị Thuyên tặng coi coi .. nó là cây bút chì nhưng được quấn dây bên ngoài… nhưng mà làm hay lắm kìa…. Quấn sao chẳng biết ra được cái tên Quản Gia Mèo … em nhìn em cũng thích nửa.. coi hơi mạnh tay xút có tý xíu em bị la tơi tả luôn …

-caca yêu Thuyên như thế sao?- Trâm có vẻ buồn

-chị đừng có buồn … từ từ hai của em sẽ quên chị Thuyên thôi… chị Thuyên có gia đình rồi … mà còn một chuyện động trời nửa…