Chuyện gì thế? Chuyện gì thế này?
Bà cụ tuổi đã cao, lại thêm mắt mờ, dù có ngước nhìn cỡ nào cũng chẳng thể xem rõ được cảnh vật xung quanh.
Chỉ thấy được có mấy người đang đạp xe đạp, không giống như người trong thôn bà cụ. Đại đội trưởng thế mà lại đang đi cạnh họ.
Là cán bộ xã đến chơi đấy à? Cái lưỡi liềm của bà cụ Lưu rơi xuống đất rồi mà bà cụ cũng chẳng thèm nhặt lên nữa.
Những người đang tất bật gieo vụ xuân dưới ruộng cũng lần lượt ngơi tay, lập tức vây quanh người vừa đến, lại không ngừng tám chuyện, thậm chí còn đi theo sau xe đạp.
Ham vui là bản chất của thiên hạ, bà cụ Lưu chẳng thèm đếm xỉa tới làm gì.
Dưới cánh đồng cũng có người không thích xem náo nhiệt.
Trương Tú Hồng vốn định hai ngày này sẽ ở nhà "dưỡng bệnh", nhưng ai biết được lão tú bà lại đánh hơi chú ý tới con gái nhà bà ta. Để Lưu Tiểu Mạch được làm nông muộn chút, Trương Tú Hồng đành phải cắn răng chịu đựng tiếp tục làm việc. Chỉ là người tuy đến nhưng tâm trí lại để ở nhà.
Trương Tú Hồng chỉ muốn được về nhà chăm sóc con gái mình, còn về những thứ khác, bà ta không quan tâm, dù cho lão tử Thiên Vương có đến thì chỉ cần Trương Tú Hồng bà ta không vui thì cũng sẽ chẳng chịu hé môi cười.
Lúc người từ trong đội đến, ai nấy trong ruộng đều chạy đến xem náo nhiệt, duy chỉ có Trương Tú Hồng là tiếp tục cấy mạ với chiếc mông hướng ra mặt đường lớn.
"Nữ đồng chí này, cô nghị lực thật đấy…"
Giọng nói lạ phát ra từ phía mặt đường lớn, là đang nói chuyện với bà ta sao, Trương Tú Hồng đành quay người lại.
Bà ta cũng không buông cây mạ trên tay xuống, nhếch mép nói: "Có làm thì mới có ăn, tôi đang chạy đua với ông trời đấy, làm sao có thể ngơi tay được cơ chứ?"
Bà ta không làm thì con gái bà ta phải làm. Mẹ kiếp, số bà ta thật khổ quá mà, lại đưa đẩy tới tay của loại mẹ chồng ác độc đó.
"Nói hay lắm, có làm thì mới có ăn, lao động là vinh quang nhất, để tự lực cánh sinh thì bản thân phải tự mình cố gắng.”
Người trung niên xa lạ với lối ăn mặc giản dị nghe xong rất tán thưởng bà ta, quay qua nhìn về phía của đại đội trưởng: "Đồng chí Ngô Quốc An, người đồng chí này trong đại đội các cậu khá lắm đó."
Đại đội trưởng đồng chí Ngô Quốc An: "..."
Ông ấy chợt nhớ lại cảnh tượng ngất xỉu mà đồng chí Trương Tú Hồng ngẫu nhiên dựng lên cùng cảnh hỗn loạn của nhà họ Lưu vào ngày hôm kia.
Quả thực khá lắm!
Đồng chí Trương Tú Hồng dù sao cũng là người của đại đội Tùng Ngạnh, Ngô Quốc An thân là đại đội trưởng, tính cách lại khá thận trọng tỉ mỉ, không thể nói chuyện xấu của Trương Tú Hồng trước mặt lãnh đạo huyện.
Nhưng cũng không thể làm trái lương tâm mà nói dối trắng trợn.
Ngô Quốc An chỉ có thể phát huy mánh khóe mới học được chốn quan trường, ậm ờ nói: “Quần chúng nhân dân ai ai cũng đều rất đáng yêu đáng quý.”
Lãnh đạo huyện hài lòng mà gật đầu, lại thở dài một tiếng.
Vẫn là nhân dân lao động cực khổ, ai nấy đều gầy trơ ra. Vốn dĩ ông định đến công xã thị sát, bỗng có suy nghĩ muốn xuống thăm thôn làng. Kết quả trên đường đi, tâm trạng của ông càng ngày càng nặng nề.
Ngược lại, nữ đồng chí này vẫn kiên trì làm việc trên đồng, mặc dù gầy ốm, nhưng trên người vẫn mang khí chất khác biệt, không giống với người bên cạnh. Cũng không hùa theo người khác xem náo nhiệt, có thể nhìn thấy là một đồng chí tốt và có lòng cầu tiến.
“Tinh thần của nữ đồng chí này hiện tại là rất đáng quý. Chúng ta cần nhiều hơn những người có tinh thần thế này, làm tốt công việc xây dựng. Có như vậy thì có khó khăn hơn nữa chúng ta cũng sẽ không sợ hãi.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin