Suy nghĩ của lãnh đạo huyện không biết đã lan tỏa đến đâu rồi, trên thực tế đồng chí Trương Tú Hồng đều đang rất bất mãn, trong tâm trí tràn ngập suy nghĩ chỉ có bà cụ Lưu độc ác.
Chỉ cần bà cụ Lưu muốn làm khổ chèn ép con thứ, Trương Tú Hồng sẽ giày vò bà cụ Lưu không yên, không chỉ bà cụ mà còn những người khác nữa, thời gian này mọi người đừng mong yên ổn.
Bà ta nghiêm túc nói: “Tôi thật sự không sợ hãi những khó khăn ở trước mắt, tôi có phải liều mạng thì cũng phải xông lên mà đi tiếp!” Khi về bà ta phải quyết đấu với bà cụ Lưu mới được!
Một người phụ nữ nông thôn cũng có thể nói ra suy nghĩ giác ngộ như vậy, lãnh đạo huyện quả thực vô cùng xúc động.
Ông vỗ vai đại đội trưởng Ngô Quốc An: “Tư tưởng giác ngộ của nữ đồng chí này ở đội sản xuất của mọi người rất phù hợp với nhu cầu của quốc gia, thật không dễ gì, đồng chí này tên là gì thế?”
Ngô Quốc An: “...”
Ông ấy còn có thể nói gì được đây, dù sao thì cũng không thể vả mặt lãnh đạo ngay lúc này được, càng không được nói rằng ông ấy nhìn nhầm người mất rồi!
Ngô Quốc An chỉ có thể trợn mắt lên, nói: “Đây là đồng chí Trương Tú Hồng… là người giỏi giang và là một phần tử tích cực…. luôn làm gương tốt cho những người dân noi theo.”
Thư ký của lãnh đạo huyện liền ghi lại cái tên này lên sổ ghi chép.
Lãnh đạo huyện vẫn muốn đi đến các tổ sản xuất khác để xem thử, vậy cho nên không có ở lại thôn của bọn họ lâu nữa. Nhưng thư ký của ông ấy trước khi đi vẫn nán lại hỏi Ngô Quốc An là đồng chí Trương Tú Hồng còn làm những chuyện đáng khen ngợi nào khác hay không.
Ngô Quốc An: “...”
Sao lại thế này?
Ông ấy chớp mắt: “Đồng chí Trương Tú Hồng là một phần tử tích cực, khi làm việc lúc nào cũng xung phong đi đầu.”
Tuy là làm chẳng được bao nhiêu, đã vậy còn ít hơn những người khác nữa.
Thư ký của lãnh đạo huyện lập tức ghi lại vào sổ.
“... Đồng chí ấy là người có thể chịu cực chịu khổ.” Sau khi nói dóc nhiều như vậy thì Ngô Quốc An đã dần quen miệng hơn, cứ hễ mở miệng ra là nói ra được: “Cường độ trồng trọt vào mùa xuân là rất lớn, thể lực của đồng chí Trương Tú Hồng hôm trước không chống đỡ nổi nên đã bị ngất ngay trên đồng ruộng, không thể bỏ phí một ngày công, đồng chí ấy lại kiên quyết tiếp tục xuống đồng. Đến nỗi vì để không gây thêm phiền phức cho tập thể, bà ấy không đi đến phòng khám luôn.”
“Thật là một đồng chí có tinh thần dâng hiến tốt!” Trợ lý của lãnh đạo huyện lộ vẻ xúc động.
Ngô Quốc An hơi đỏ mặt, may mà da ông ấy đen nên không dễ lộ ra ngoài.
“Đồng chí thư ký, cô thu thập những thông tin này có ích gì không?”
Thư ký bật cười ha ha: “Là chuyện tốt, đại đội Tùng Ngạnh của mọi người cứ đợi đi nhé!”
Ngô Quốc An: “...”
Đợi cái gì chứ, hiện tại ông bắt đầu lo rồi đây. Ông trời ơi, đời này ông chưa bao giờ nói những lời nói dối thế này.
Chỉ mong cho Trương Tú Hồng dưới sự đốc thúc của Lưu Nhị Trụ, bà ta có thể thay đổi những thói xấu ấy, thực sự trở thành một đồng chí tốt, làm việc chăm chỉ, trung thực.
Trên sườn núi, bà cụ Lưu cô quạnh mà rướn dài cổ nhìn.
Nhìn tới nhìn lui phát hiện có chuyện không đúng, sao lãnh đạo lại dừng lại nói chuyện với con dâu thứ hai của bà cụ làm gì? Một con đàn bà chanh chua hay gây sự.