Gia đình bác cả đã được cho đi học, nhà chú ba cũng được đi, còn nhà chú tư cũng đang theo học, bọn họ là con của anh hai thì dựa vào cái gì mà không được phép chứ?
Vào giây phút này, Lưu Tiểu Mạch thực sự đã hạ quyết tâm.
Đi học, cô nhất định phải được đi học!
....
Trong đội, bà cụ Lưu đang hái ngải cứu trên sườn dốc. Việc nhẹ lương cao, vẫn là theo hướng đi của cựu đội trưởng Hà Quý Sinh năm đó trước khi ông ta rời đi.
"Nội, nhìn cháu nè…”
Lưu Tiểu Dũng đã nghịch đến mức đầu đổ đầy mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn vô cùng phấn khích. Cậu ta chạy đến trước mặt bà cụ Lưu, xòe cả hai bàn tay ra, hả hê đắc chí nói: "Trứng chim nè nội, là cháu tìm ra đó nhé."
Bà cụ Lưu liền đưa tay ra cầm lấy hai quả trứng lớn, sau đó đặt vào giỏ.
"Hai quả này để tẩm bổ cho Phúc Bảo vậy, phần còn lại để nội nấu cho cháu ăn."
"..." Lưu Tiểu Dũng có hơi sửng sốt: "Nội à, sao cái gì nội cũng đem cho Phúc Bảo hết vậy chứ!?” Cậu ta không phải là đứa cháu trai mà nội cưng chiều nhất sao?
Bà cụ Lưu cầm chiếc lưỡi liềm "rẹt rẹt" một tiếng, cắt đứt một mảng lớn ngải cứu: "Bà là nội của cháu, sao có thể không thương cháu được chứ?"
Nhưng hình như bà cụ nói vậy không hợp lý chút nào? Lưu Tiểu Dũng tức giận không thôi, cậu ta lập tức bê mấy quả trứng còn lại lên rồi chạy mất hút.
A a a nội thay đổi rồi!
Bà cụ Lưu nhìn theo bóng lưng đầy oán giận của đứa cháu đích tôn, nhất thời có hơi tức giận nhưng lại lộ vẻ đắc ý.
Đừng tưởng là bà cụ không biết gì, trong nhà lẫn người ngoài đều cho rằng bà cụ Lưu lú lẫn cả rồi, lại đi coi một con nhỏ chẳng rõ lai lịch, lại không phải người nhà họ Lưu như thành báu vật mà ngày ngày cung phụng.
Hứ, họ thì hiểu cái rắm gì chứ?!
Bà cụ Lưu nhớ lại giấc mơ đêm hôm trước, trong mơ đứa nhỏ bên cạnh Bồ Tát ngoan ngoãn gọi bà cụ một tiếng "nội ơi", sau đó lại có một lão thần tiên xuất hiện để chúc mừng cụ, bảo nhà họ Lưu sắp có thêm một cháu gái là tiên đồng chuyển thế rồi. Tiên đồng chuyển thế sẽ mang đến vận may, ban phước cho cả nhà họ Lưu, hơn nữa riêng bà cụ Lưu sẽ được ban phần phước lành nho nhỏ. Thiên cơ bất khả lộ nên bà cụ đành tự mình cảm nhận mà thôi.
Bà cụ Lưu từng nhiều lần trải qua chuyện cầu thần khấn phật, cũng từng trải việc lật đổ hiện thực mê tín dị đoan thời phong kiến. Nhất thời tỉnh lại, bà cụ còn bồn chồn hoài nghi, nhưng rồi lại phát giác ra đôi vai mình bị ngứa từ nửa năm nay bỗng nhiên khỏi hẳn rồi...
Sau khi ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, bà cụ thật không tin nổi, đứa cháu gái mới ra đời lại giống hệt với đứa nhỏ trong giấc mơ kia.
Từ đó, bà cụ Lưu xem Phúc Bảo như báu vật mà cưng nựng bảo vệ. Chỉ sợ Phúc Bảo có một vết xước thôi thì lão thần tiên sẽ thu hồi lại phước lành đã ban tặng cho mình.
Sau đó, bà cụ Lưu bắt đầu hóng chờ phần phước lành thuộc về nhà họ Lưu. Nhưng tiếc là bà cụ hóng dài cả cổ nhưng một chút động tĩnh cũng chẳng thấy đâu.
Lúc này, bà cụ Lưu đang ngước cổ lên nhìn trời, ngồi than ngắn thở dài trên dốc sườn núi. Trong lòng bà cụ cảm thấy giấc mơ đó nhất định là thật, nếu không thì làm sao vai bà cụ có thể hết ngứa được chứ.
Cửa thôn bỗng truyền đến tiếng chiêng trống liên hồi!
Bà cụ Lưu kinh hoàng bật dậy khỏi sườn đồi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin