Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”

Chương 22

Lưu Tiểu Đậu chợt hiểu ra: "Thế người thành phố đều là... đều là địa chủ hết…”

Lưu Tiểu Mạch bị em gái mình làm cho buồn cười nhưng cô lại không cười nổi: "Không phải địa chủ đâu, đúng là địa chủ thì khỏi phải làm bất cứ việc gì, nhưng người thành phố cũng có việc mà bọn họ phải làm mà.”

Diêu Tĩnh với tư cách là mẹ nuôi của nữ chính, lại là người phụ nữ trẻ tuổi dịu dàng ưa sạch sẽ và thích giảng đạo ở thị trấn nên đương nhiên bà ta sẽ không phải làm nông rồi. Nhưng ở phương diện khác, bà ta lại rất giỏi, biết làm đủ thể loại điểm tâm, vào những năm 70 thiếu trước hụt sau này thì điểm tâm do bà ta làm ra lại cháy hàng khắp bắc chí nam.

Lưu Tiểu Mạch sờ đầu Lưu Tiểu Hổ: "Em đừng nhìn nữa, chị em mình nướng khoai ăn đi!"

Lưu Tiểu Hổ lập tức hớn hở hẳn lên.

Sáng giờ Lưu Tiểu Mạch vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng mà bà cụ Lưu cũng chẳng chừa lại cho cô miếng nào. May mà còn có người mẹ tốt như đồng chí Trương Tú Hồng, không biết bà ta lấy từ đâu ra vài củ khoai thơm ngon, cất giấu hết thảy trong phòng, lo cho bọn trẻ sẽ bị bỏ đói nên mới cất trữ đi.

Mùi khoai thơm lừng nhanh chóng bay ra ngoài, lạc trôi đến nơi xa xăm trở thành món "khoai thơm lừng" trong truyền thuyết.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ cộc cộc, Lưu Tiểu Mạch hé mở thì thấy gương mặt kỳ quặc của Lưu Tiểu Quân: "Cho bọn chị cái này nè…”

Lưu Tiểu Quân cầm trên tay hai miếng bánh gạo nhỏ được bọc kỹ càng trong giấy.

"?" Lưu Tiểu Mạch dần mở to mắt.

Cô chắc chắn trong sách làm gì có tình tiết này cơ chứ.

Lưu Tiểu Quân bất đắc dĩ đáp: "Mẹ tôi bảo hôm qua đã lỡ làm chị đói bụng rồi, cái này là cho chị nè."

Ôi trời ơi, sốc quá đi!

Chẳng lẽ đây là lời kết thân của bọn nam chính trong nguyên tác đấy sao?

Lưu Tiểu Mạch vẫn còn rất dè dặt, vờ chối từ: "Cảm ơn em nhé, nhưng chị không cần ăn nữa đâu, chị không đói."

"Chị hai..." Lưu Tiểu Hổ thảm thiết gọi cô.

Lưu Tiểu Mạch vừa quay đầu lại, liền thấy em trai nhà mình đang há to miệng, nước dãi tèm lem sắp chảy đến tận cằm luôn rồi.

Aaaaaaa quê chết, quê chết mất thôi!

"Của chị này!" Lưu Tiểu Quân hờ hững nhét chiếc bánh gạo vào tay Lưu Tiểu Mạch.

Dường như cô chẳng còn đường từ chối nữa rồi.

Lưu Tiểu Mạch vân vê chiếc bánh gạo trong tay, vẫn kiên quyết đứng chặn ngay cửa, cũng không mời Lưu Tiểu Quân vào phòng ngồi chơi.

"Gì thế hả, sao lại thơm thế này…” Lưu Tiểu Quân khịt khịt mũi, nóng lòng muốn nếm thử xem sao.

"Là khoai lang nướng đó..." Lưu Tiểu Mạch giật mình, chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vã bổ sung thêm một câu: "Đồ của người nhà quê ăn, trẻ con thành phố không ăn được đâu, dễ nghẹn lắm. Chị nhớ lúc trước từng có người vì ăn khoai lang mà bị nghẹn chết đó!"

"..." Lưu Tiểu Quân lập tức mếu máo: "Tôi mới là người không thèm ăn mấy thứ này đấy…"

Lưu Tiểu Mạch: "Ừm, vậy thôi…"

Ông trời ơi, ngày tháng như vầy còn kéo dài đến bao giờ nữa đây, đâu đâu cũng toàn là cạm bẫy, vừa rồi suýt chút nữa cô lại hại Lưu Tiểu Quân bị nghẹn khoai lang mất rồi, lại mang tiếng kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi lấy oán báo ơn nữa thì xong đời.

Lưu Tiểu Quân tỏ vẻ buồn chán muốn quay về, nhưng Lưu Tiểu Mạch bất ngờ gọi cậu bé lại: "Tiểu Quân, sau này em có muốn đi học không?"

Lưu Tiểu Quân ngẩng đầu đáp: "Đương nhiên là muốn rồi, cả tôi với Phúc Bảo đều muốn đi…”

Lưu Tiểu Mạch cười híp cả mắt: "Tốt lắm!"

Nhóm dịch: Nhà YooAhin