Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Rất Hung Manh

Chương 20: Em thật...ham ăn

Từ xưa đến nay biết bao thành phố lớn của nhân loại đã bị huỷ diệt bởi Mẫu Trùng. Một phần là do khả năng sinh ra Trùng Thợ nhanh đến thái quá của nó, một phần là do nhân loại vẫn chưa thể tìm ra cách hiệu quả để tiêu diệt được Mẫu Trùng.

Nhìn làn da và vẻ bề ngoài của Mẫu Trùng dị dạng và chắp vá như thế thôi, thực tế thì cơ thể của nó khó phá huỷ đến kỳ lạ.

Để có thể tạo ra thương tổn cho nó, cần phải có một hạm đội cơ giáp cấp cao cùng hàng nghìn máy bay lazer hợp lực mới có thể xé rách lớp vỏ ngoài xấu xí đó. Và để có thể đuổi nó đi, còn cần phải có...mục sư.

Đúng vậy, là mục sư. Nếu là mục sư tộc Tinh Linh thì khả năng có thể đuổi được nó đi càng cao hơn nữa.

Tại sao lại là đuổi đi mà không phải là tiêu diệt Mẫu Trùng?

Bởi vì nhân loại hiện tại nếu muốn tiêu diệt Mẫu Trùng hoàn toàn thì phải bỏ ra cái giá rất lớn.

Không nói đâu xa, trước mắt thì hàng chục hạm đội cơ giáp và vô số máy bay lazer là thứ bắt buộc phải có để có thể gϊếŧ được Mẫu Trùng.

Nhưng muốn mua được cơ giáp cấp cao từ tộc Chu Nho vốn tách biệt cùng thế giới đã khó càng thêm khó, chưa kể không có bất kì Thượng Thành nào muốn bỏ ra cả chục hạm đội cơ giáp đắt đỏ để chi viện cho những toà thành khác tiêu diệt Mẫu Trùng cả.

Vậy nên cục diện hiện tại chính là mỗi khi Mẫu Trùng xuất hiện ở các toà Trung hoặc Hạ Thành thì chỉ cần có thể đuổi con quái vật này đi, đó là vạn hạnh.

Chính vì biết rõ sự kinh khủng của [cỗ máy xay thịt] đó, nhân loại bên trong toà thành Calliandra mới không thể tin tưởng nổi khi chứng kiến một màn tay không xé xác Mẫu Trùng của thiếu niên kia.

Bọn họ đang phải chứng kiến một khung cảnh quá mức tưởng tượng, dù có trong mơ cũng không dám mơ tới.

Đôi mắt bọn họ mở to ra, mặc cho nó nhức mỏi không thôi cũng không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại và mở ra, khung cảnh trước mặt sẽ tan biến như hoa trong gương trăng dưới nước.

Nhóm cao tầng của Trung Thành Calliandra cũng thông qua kính viễn vọng mà nhìn thấy cảnh này, Charmian bỏ kính trong tay xuống, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mê đắm:

"Nếu ngươi muốn giữ được cái thành rách nát của mình thì ta nghĩ ngươi nên nhanh chóng phái thêm người tới chi viện cho bọn họ."

Người được Charmian nhắc tới cười trong cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi đáp:

"Đừng tưởng rằng ta không biết cái tên Thượng Vị Giả thối tha mới tấn công gã đàn ông kia là người của ngươi. Sao ngươi lại dám đυ.c nước béo cò trong khi tình hình đã rối ren hết cả lên như vậy hả Asvoria?"

Charmian đanh mặt lại, sắc mặt đáng sợ: "Đừng gọi ta bằng cái tên dơ bẩn đó."

Dứt lời, khuôn mặt của Charmian vẫn trông vô cùng khó coi, hắn lẩm bẩm: "Ta cũng đâu có nghĩ tới, em ấy sẽ vì một gã đàn ông như vậy mà lao lên chiến trường chứ."

Tầm mắt của Charmian dời về phía cửa sổ, gắt gao bám lấy hình bóng thiếu niên đang ôm lấy gã đàn ông máu me nhầy nhụa rơi xuống từ không trung.

Hắn cũng nào có ngờ, bảo bối xinh đẹp tưởng chừng mong manh dễ vỡ và cần được nâng niu ấy, thực tế lại là một vũ khí hình người có thể tay không xé thịt của Mẫu Trùng.

***

Con Mẫu Trùng quằn quại trong đau đớn, gào thét những âm thanh "uuuu" đầy thê thương. Những con Trùng Thợ nghe thấy lời cầu cứu của cơ thể mẹ thì nhanh chóng dừng lại bữa tiệc cuồng hoang, vội vã bay về bảo vệ cho nó.

Dưới khung cảnh Trùng Thợ che trời lấp đất bay tới, Cửu Nguyệt ôm lấy cơ thể Louis rơi từ trên không trung xuống.

Áp suất không khí và gió mạnh khiến cậu không thể không híp mắt lại. Phía dưới chính là một đống đổ nát, nếu không có đệm đỡ lấy, cậu và Louis nhất định sẽ bị thương.

Cơ thể bây giờ của cậu không thể so với ngày xưa, chạm một cái là đau ứa nước mắt. Vậy nên để tránh việc bản thân mất đi năng lực hành động vì té từ trên cao xuống, cậu lớn tiếng gọi:

"Nhóc, đỡ ta!"

Phía dưới nhanh chóng lao tới một sợi dây leo thô to bện thành tấm lưới khổng lồ. Rất sốt sắng chụp được cả Cửu Nguyệt và Louis vào bên trong.

Một lúc sau, Cửu Nguyệt dưới sự giúp đỡ của cái lưới dây leo này mà đưa Louis quay về trên cầu Kalin.

Trước hết Cửu Nguyệt dùng tay xé lớp quần áo dính bết máu trên vết thương ra, nhẹ nhàng làm sạch xung quanh bằng nước sạch.

May mà khi để cậu ở lại trên cầu Kalin, Louis vì sợ cậu đói bụng và khát nước nên đã để cậu mang theo một ít nước và đồ ăn, chứ nếu không thì nước sạch ở đâu ra trong cái cảnh rối ren như bây giờ chứ.

Sau khi vệ sinh sơ qua, Cửu Nguyệt nhìn vết thương mà không thể không hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt khó coi.

Răng của con Mẫu Trùng này thực sự rất sắc, vết cắn của nó trên bả vai của Louis sâu đến tận xương, thậm chí chỉ cần sâu thêm một xíu nữa là sẽ cắn đứt luôn bả vai của người đàn ông.

Cửu Nguyệt mím môi, đôi mắt vốn dĩ luôn cong cong tươi cười giờ đây lại chất chứa một ít lo lắng.

Cậu nhìn máu của gã đàn ông chảy lênh láng ra từ vết thương, lại nhìn đôi lông mày nhắm nghiền và vẻ mặt trắng bệch của Loui.

Shelly đứng trong nhóm người xôn xao, lặng lẽ chen mình tiến về phía cậu:

"Sứ thần, người này bị thương máu chảy ồ ạt như vậy cũng không mấy đáng ngại đâu, chỉ cần một phép [Hồi Phục] là sẽ lành lại thôi. Chỉ sợ...gã ta đã trúng độc của Mẫu Trùng...."

Cửu Nguyệt vừa nghe đến đó có hơi sửng sốt một chút.

Cậu nhìn vết thương của Louis, lại nhìn máu vừa mới được lau bớt đã trào ra ồ ạt trở lại, thoáng trầm mặc.

Có trúng độc thật sao?

Cậu thấy...vẫn thơm ngon như trước mà? Thậm chí còn làm cậu thèm chảy nước miếng luôn ấy.

Cậu...uống được mà ha? Chứ để chảy vậy hoài phí lắm đấy...

Vừa dứt dòng suy nghĩ, Cửu Nguyệt vươn tay lau vệt nước khả nghi bên khóe miệng.

Nghĩ là làm, cậu nhanh chóng cúi đầu ghé đến gần vết thương của Louis.

Đôi môi hồng hào xinh đẹp của cậu hé mở, đầu lưỡi nho nho hồng hào chạm lên dòng máu đang ồ ạt trào ra, giống con mèo dịu ngoan mà liếʍ liếʍ.

Shelly: "...."

Shelly: !!!!!

"Sứ thần, không thể uống được!! Có khi gã đã trúng độc rồi!"

Cửu Nguyệt như bỏ ngoài tai lời khuyên ngăn của đứa trẻ Nhân Loại, cậu từ từ uống lấy dòng máu đang chảy ra của Loui, tận hưởng hương vị ngọt ngào dễ chịu.

Chưa kể....

Cửu Nguyệt cảm nhận nguồn năng lượng ấm áp dào dạt đang ùa vào trong tâm hạch, nheo mắt lại đầy thỏa mãn. Vừa ngẩng đầu lên, đã mắt đối mắt với một đôi đồng từ màu vàng kim tràn đầy cảm giác nguy hiểm.

Cửu Nguyệt: "..."

Louis vừa tỉnh dậy đã thấy máu mình bị người ta chiếm tiện nghi: "..."

Ánh mắt gã như đang thể hiện rằng gã đang có ngàn điều mà một lời không thể nói hết. Cuối cùng gã Long Nhân cũng lên tiếng với chất giọng khàn khàn đầy mỏi mệt:

"Em..."

"Đúng là ham ăn."

Cửu Nguyệt: "..."

Tự dưng có cảm giác không thể phản bác được là thế nào nhỉ?

Tuy bị Louis trêu là ham ăn, nhưng không thể phủ nhận được lợi ích của việc ham ăn nhất thời khi nãy. Bởi thuận theo số lượng máu cậu uống vào, tâm hạch của cậu càng lúc càng ấm áp, tựa như đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Vậy nên dù bị nói là [ham ăn], Cửu Nguyệt vẫn vò mẻ không sợ nứt tiếp tục cúi đầu nhăm nhăm máu của Loui. Bổn dây leo đây ham ăn thì sao, không phải Loui vẫn chịu nuôi cậu đó sao?

Hừ hừ ಠ╭╮ಠ

Louis gắng gượng ngồi dậy từ dưới đất, tựa như việc bị cắn gần như mất nửa cái bả vai chẳng là gì, vẻ mặt của gã trừ việc có hơi tái nhợt ra thì vẫn thản nhiên như không. Nhưng khi nhìn về con thỏ nhỏ vẫn đang dịu ngoan liếʍ máu bên cạnh này, ánh mắt của gã mới chậm rãi thay đổi.

Nhìn chằm chằm đầu lưỡi mềm ấm của thiếu niên không ngừng mυ'ŧ mυ'ŧ trên làn da trần của mình, cố gắng hút được nhiều máu nhất có thể, ham ăn đến mức làm cả khoé miệng lẫn đôi môi vương đầy máu tươi.

Trông cậu nào có giống một con thỏ con, mà trông giống hệt một bé Vampire nhỏ ham ăn cả gan hút máu rồng, sau đó bị ác long đè ra vừa đút no cái miệng trên bằng Long huyết màu vàng kim, vừa không ngừng đút no cả cái miệng dưới đến đầy tràn không khép lại nổi.

Cửu Nguyệt không biết suy nghĩ da^ʍ tà của gã đàn ông. Cậu chỉ biết ăn cho thật no, đến khi cảm nhận được tâm hạch đầy tràn không thể ăn được nữa thì mới có chút nuối tiếc dừng lại.

Chép chép cái miệng nhỏ, lại vươn đầu lưỡi hồng hào liếʍ hết những vệt máu bám trên môi, Cửu Nguyệt không để ý đến việc ánh mắt gã Long Nhân tối sầm xuống lẫn những kẻ xung quanh đã điêu đứng tới nhường nào trước hành động quyến rũ của mình, cậu dựa vào truyền thừa trong kí ức, vươn tay ra:

"θεραπεύει τις πληγές."

Từ bàn tay cậu chậm rãi hiện ra một vòng tròn Thần Thuật toả ra ánh sáng màu trắng sữa dịu dàng. Vết thương của Louis dưới vầng sáng đó dần ngừng chảy máu, rồi chậm rãi khép lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.

Tỉ lệ thuận với tốc độ hồi phục ấy chính là vầng trán xinh đẹp của Cửu Nguyệt cũng rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.

Chịu thôi, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng một năng lực nằm trong kí ức truyền thừa mà không phải là năng lực bẩm sinh đã có của mình, vậy nên có thể nói nó là một thử thách không nhỏ với cậu.

Nhưng mà....nhìn thấy Loui không còn chảy máu nữa, trong lòng cậu có một cảm giác khá kì lạ.

Ùm, âm ấm, cũng...thinh thích nữa.

Đây là cảm giác thành tựu sao? Vì cậu đã cứu được cơm áo phụ mẫu của mình?

Hehe。◕‿◕。

Louis cảm nhận được tất cả vết thương trên cơ thể đều đã lành lại, thậm chí là cả những ám thương trong quá khứ cũng đều biến mất, trong lòng có chút nhảy dựng nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì. Gã lấy trong nhẫn không gian ra một chiếc khăn mềm, nhẹ nhàng lau khuôn mặt bẩn như bé thỏ con vừa lăn trong bụi cỏ ra của Cửu Nguyệt.

Trong lúc Cửu Nguyệt vừa được cơm áo phụ mẫu chăm sóc, vừa chìm trong cảm giác phơi phới muốn nở hoa, thì bên trên Mẫu Trùng đã bắt đầu cắn nuốt những con Trùng Thợ đã chén no nê nhân loại để chữa trị vết rách trên da thịt của nó.

Cửu Nguyệt chỉ nghe ầm một tiếng, đã thấy cục thịt khổng lồ trên người con Mẫu Trùng rơi xuống trên cầu. Tiếp nối là hàng loạt những cục thịt khác rơi xuống khắp thành Calliandra, như những quả bom sắt nện xuống nhân gian, đè nát huyết nhục con người.

Bầu trời trải đầy những chấm đen nho nhỏ đang rơi xuống, mỗi lần chạm đất lại là mỗi lần huyết dịch văng tung toé khắp nơi. Những người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn khi sống sót sau lần săn gϊếŧ đầu tiên của Trùng Thợ giờ đây la hét chạy tán loạn, từng khuôn mặt hiện ra vẻ tuyệt vọng lại sợ hãi cùng cực, từng thớ cơ mặt co rúm lại đến mức méo mó.

Trợn trừng mắt nhìn một người sống sờ sờ đang đứng cạnh mình, ngay giây sau đã bị một tảng thịt đen thui đập cho thành bãi nhớt nhầy nhụa, Shelly gào toáng hết cả lên.

Máu bắn lên chân nó, lên mặt, lên quần áo của nó, không chỗ nào là không dính đầy máu, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc.

Shelly bịt miệng nén cơn buồn nôn, sợ hãi co giò chạy nhanh như chớp tới đứng sát rạt bên cạnh Cửu Nguyệt, tựa hồ hiểu rõ chỉ có ở bên cạnh cậu lúc này mới là an toàn nhất.

Cửu Nguyệt cũng có chút sững sờ nhìn biến cố vừa xảy ra. Hình như do vừa bị cậu làm cho bị thương nên con quái đó đã nổi giận, đổi phương thức khác nhanh chóng hơn để gϊếŧ chóc thì phải.

Khác với Cửu Nguyệt chỉ chăm chăm bảo vệ lấy Loui, đám người cao tầng của thành Calliandra đã phát điên lên cả rồi.

"Tại sao lại là một phương thức tấn công mới?! Chưa hề có ghi chép gì về việc con quái vật xấu xí đó có thể cho rụng mấy tảng thịt kinh tởm đó của nó xuống!!"

"Bên phía các tế ti có nói gì không? Còn bên xưởng Lập Khoa thì sao? Có ai đã nghiên cứu ra mớ thịt đó là gì chưa?" - Có người bình tĩnh hơn nhanh chóng quay sang dò hỏi nhóm người bên dưới.

Còn có người thì manh động hơn, trực tiếp nhảy xuống phía dưới kiểm tra xem cục thịt đó là gì. Vừa mới dùng thuật pháp chạm vào, cơ thể đã đột nhiên chuyển sang màu tím đậm rồi nổ tung trước ánh mắt e sợ của đám người đứng bên trên.

Trong đầu bọn họ lúc bấy giờ ngoại trừ cảm giác sợ hãi thì chỉ còn lại suy nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi thành Calliandra.

Bởi vì thành Calliandra không thể cứu được nữa rồi.

_____________

Fam: dùng s1apihd.com đọc truyện thì được chứ dùng để gõ truyện thì mệt thí moẹ luôn. Nó cứ lag lag, chèn ảnh không nổi, bực á😊

E