"Nicol! Nicol con đâu rồi? Nicol con ơi đừng làm bà sợ...Nicol..."
"Có ai không, giúp với, chồng tôi bị đè dưới kia không thoát ra được! Có ai không...có ai không, làm ơn giúp tôi với...tôi cầu xin mà..."
Âm thanh rêи ɾỉ, kêu gào thảm thiết vang vọng vào trong tai Cửu Nguyệt. Thiếu niên xinh đẹp với cơ thể dính đầy máu của gã đàn ông trông cũng tàn tạ không khác gì những kẻ tội nghiệp đang than khóc ngoài kia.
Nhưng ai có mắt nhìn cũng biết bọn họ không giống nhau.
Cửu Nguyệt rũ mi mắt, sự lụi tàn của thế gian như đang vọng vào đầu cậu.
Trăng nhỏ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn sinh vật rất đỗi quen thuộc với cậu kia, sau đó chậm rãi nhếch môi.
Vậy thì có liên quan gì đến cậu đâu?
Nhân loại đau khổ thì liên quan gì đến cậu? Và...tại sao cậu lại phải cảm thấy băn khoăn trong việc xử lý một thứ gì đó nhỉ?
Cậu hiểu quy luật sinh tồn của thế giới, mạnh được yếu thua, nếu kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn tàn sát quá độ thì sẽ bị chính chuỗi thức ăn đó nuốt chửng, ngược lại, nếu chuỗi thức ăn không có phương pháp sinh tồn của bản thân thì tất nhiên phải tuyệt diệt.
Cậu không như vậy.
Bởi cậu không đứng đầu chuỗi thức ăn.
Cậu đứng trên kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.
Vậy nên quy tắc sinh tồn của thế giới không bao gồm cậu.
Con Mẫu Trùng đó quen thuộc với cậu, đúng vậy. Nhưng như vậy thì có liên quan gì đến việc cậu muốn gϊếŧ nó đâu?
Giống như cái cách mà cậu nuốt chửng các sinh vật trong Cretaceous để lấy chất dinh dưỡng vậy. Tất cả bọn chúng đều rất quen thuộc với cậu, cậu nhìn bọn chúng từ lúc chúng được sinh ra và lớn lên, nhưng đến khi cậu cần, chúng cũng chỉ vậy mà thôi.
Đương lúc Cửu Nguyệt đang suy nghĩ, cậu được Louis ôm dậy từ trên mặt đất. Cơ thể gã đàn ông to lớn như có thể chống đỡ cả bầu trời, từng thớ cơ bắp màu đồng cổ tràn đầy sức mạnh lộ ra sau lớp quần áo rách tả tơi, nóng hầm hập và toả ra uy quyền như một vị thần chiến tranh.
Dường như sau khi được thiếu niên chữa trị cho bằng một lục thuật cổ xưa nào đó, con hung thú to lớn này đã được gỡ bỏ xiếng xích, trở về thời kỳ đỉnh cao mà nó vốn có.
Cửu Nguyệt được gã đàn ông ôm lên, cậu thuận theo mà vòng cánh tay mềm mại của mình qua cổ gã, ngước mặt lên nhìn:
"Em vẫn chắc rằng mình có thể xử lí con quái vật đó sao?" - Louis dùng cặp đồng tử màu vàng kim yêu dị của mình nhìn cậu. Đáp lại là cái nhìn thản nhiên của Cửu Nguyệt.
"Tất nhiên là được."
Khác với ánh nhìn chất chứa nỗi hoang mang mà Louis thấy ban đầu, bây giờ sâu trong đôi mắt đỏ tươi ấy là sự bình tĩnh.
"Đến giờ ăn rồi, đúng không?" - Khóe miệng Cửu Nguyệt cong lên, vẽ ra một nụ cười ngọt ngào đến nhũn tim, khiến ngay cả Louis cũng không nhịn được mà cọ mặt lên má cậu, nựng một cái cho bõ thèm.
Shelly che ngực xin đầu hàng. Nếu đây là một trò game thực tế do Chu Nho tộc phát hành, có lẽ trên đầu nó đang liên tục hiện lên con số - 10 HP. Nhưng nghe sứ thần nói thì nó mới nhận ra, không ngờ đã tới buổi trưa rồi.
Nhưng thay vì di dời đến nơi an toàn và tận hưởng bữa trưa mà một người tôn quý như ngài đáng được hưởng, thì nó lại thấy vị sứ thần xinh đẹp ấy buông thõng tay khỏi cổ của người đàn ông. Cậu thiếu niên dưới tư thế được gã bế ngồi lên trên vai, chậm rãi vươn hai tay lên bầu trời...
"Ầmmm!!!!"
Hàng vạn sợi dây leo vốn đã im lìm bao trùm toàn bộ cây cầu Kalin nhanh chóng sống dậy, như những thanh giáo của kỵ sĩ tuân theo mệnh lệnh của vị hoàng đế nhỏ, mạnh mẽ và tàn nhẫn lao về kẻ thù trên bầu trời.
Làn da được mệnh danh là bất khả xâm phạm của Mẫu Trùng một lần nữa bị xuyên thủng. Và lần này, vết thương mà nó phải chịu không phải là một, mà là vô số.
Trước mắt nhân loại, là con Mẫu Trùng. Nhưng nỗi ác mộng tồn tại suốt bao nhiêu thế kỉ ấy giờ đây không còn khí thế như lúc nó huỷ diệt biết bao nhiêu thành phố của nhân loại nữa, mà đã trở nên tàn tạ với vô số vết thương thủng lỗ chỗ.
"Créccccc!!!"
Làn máu đen cùng với tiếng gào thảm thiết trào ra từ cơ thể của nó, đổ ập xuống nhân gian.
Shelly nhìn toàn bộ thế giới dường như bị sắc đen của máu đó bao trùm, mơ hồ liên tưởng tới một khung cảnh được miêu tả trong thần điển.
Rất giống...ngày Thần Giáng.
"Loui, nó sắp tấn công đấy." - Cửu Nguyệt sau khi dùng hơn một phần ba năng lượng trong hạch tâm thì nghiêng đầu thông báo với gã đàn ông. Louis đã sẵn sàng từ lúc cậu nói đã đến giờ ăn, và ngay khi nhận được dấu hiệu của cậu, gã nhanh chóng ôm thiếu niên vào lòng và lao lên trời.
Theo sau chính là hàng vạn sợi dây leo thô to như những con mãng xà, chúng yểm hộ và làm điểm tựa cho Louis tiếp cận con quái vật trên bầu trời.
Quả đúng như những gì Cửu Nguyệt đã thông báo, Mẫu Trùng sau khi bị thương nặng đã rũ tất cả những cục thịt bám trên cơ thể nó xuống như để tiết kiệm năng lượng. Càng ngày càng có nhiều Trùng Thợ được nó hiệu triệu về từ mặt đất, đảm nhiệm vai trò chất dinh dưỡng cho nó phục hồi vết thương.
Những cục thịt kia khi rớt xuống, thay vì chỉ phát nổ như lúc trước thì bây giờ mỗi khi nó rơi xuống lại tan thành những bãi máu độc đen ngòm, nhanh chóng lan ra xung quanh và ăn mòn bất kì chỗ nào chúng đi qua.
Khi nhìn thấy Mẫu Trùng hé cái mồm đầy răng lởm chởm ra để ngấu nghiến từng con trùng thợ một, Louis ra tay rất tàn nhẫn. Trước khi để Cửu Nguyệt thấy rõ đó là gì, một nửa cái đầu dị dạng của Mẫu Trùng đã bị gã gọt xuống.
Không thể không nói, Louis cũng hơi biết ghi thù đấy chứ.
Cửu Nguyệt được Louis ôm lên trên thân thể của Mẫu Trùng, một màn chắn màu vàng kim với các hoa văn phức tạp xuất hiện, bảo vệ cơ thể họ khỏi máu độc của con quái vật. Nhưng có lẽ cả hai người được bảo vệ bên trong cũng không cần màn chắn này cho lắm.
Dưới sự giãy dụa kịch liệt của Mẫu Trùng, không biết bằng cách nào mà Louis vẫn có thể giữ cho cả hai người đứng vững ở trên lưng của nó. Xác định rằng không có bất kì con Trùng Thợ nào có thể xâm nhập vào màn chắn, Louis mới buông Cửu Nguyệt xuống.
Bàn tay mềm mại của thiếu niên vươn ra, chạm lên những lỗ máu trên cơ thể Mẫu Trùng. Ở nơi mà Louis không thể nhìn thấy, ngón tay của Cửu Nguyệt dần biến thành những sợi rễ cây màu trắng nõn, nhanh chóng thanh lọc và hấp thụ năng lượng thuần khiết trong máu của Mẫu Trùng.
Đúng như những gì cậu đã nghĩ, dòng máu đen ngòm này có tác dụng giống với máu của đám Ác Thú lúc trước cậu từng tiêu diệt.
Chúng đều có thể cung cấp năng lượng cho cậu sau khi được thanh lọc.
"!!"
Louis kinh ngạc nhìn thiếu niên đang ngồi xổm phía trước. Gã chớp mắt vài cái, xác định không phải do ảo giác, gã quả thực nhìn thấy bé thỏ con này đang trưởng thành với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Mái tóc ngang vai màu trắng bạc nhanh chóng dài ra che phủ bờ mông cong, đồng thời cơ thể cậu cũng phát triển với tốc độ kinh người, quá trình vốn cần vài năm giờ đây diễn ra chỉ chưa đây vài phút.
Thiếu niên nhỏ tầm 15 tuổi dần trở thành một thiếu niên xinh đẹp 17 tuổi.
Đi cùng với sự phát triển của cơ thể, ngũ quan khuôn mặt cậu cũng nảy nở hơn. Đôi mắt vốn tròn tròn hơi hẹp lại, đuôi mắt cong lên như móc câu nhỏ móc vào lòng người nhìn.
Từ vẻ đẹp non nớt như nụ hoa e ấp, thiếu niên dần nở ra, phô bày vẻ diễm lệ vốn có.
Duy chỉ có gò má phúng và đôi môi đỏ au kia là vẫn vậy, vẫn khiến người nhìn thèm khát như xưa.
Rất nhanh Louis hiểu ra sự phát triển này của cậu có liên hệ với Mẫu Trùng, bằng chứng là càng lúc Mẫu Trùng càng khô quắt lại, tiếng kêu của nó cũng ngày càng thê lương hơn. Đám Trùng Thợ đang bay kín xung quanh cũng lâm vào bạo động, liên tục dùng cơ thể đâm vào màn chắn của Louis.
Cửu Nguyệt vươn bộ rễ của mình vào sâu bên trong cơ thể của Mẫu Trùng, và những sợi rex của cậu chạm vào một vật hình tròn. Thiếu niên rất quyết đoán đâm rễ vào trong vật thể đó, và một nguofn năng lượng vừa khổng lồ vừa ô nhiễm gấp bội lần tràn vào rễ của cậu.
Cửu Nguyệt nhăn mày, chật vật thúc dục ra càng nhiều rễ để tăng tốc thanh lọc nguồn năng lượng ô nhiễm trước khi nó vọt vào hạch tâm của cậu.
Trải qua một quá trình dài đằng đẵng, thiếu niên thả lỏng cơ thể hấp thụ toàn bộ nguồn năng lượng ấm áp. Và vì cảm nhận được Mẫu Trùng đã sắp hết dinh dưỡng để nuôi cậu, vậy nên thiếu niên quyết định dừng tay lại.
Nhưng ngay lúc đó, cậu lại nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
"Y..."
"Y...ê...y...yêu..."
"T...ta...."
"Ta...ye...yêu...n..gài..."
Thay vì cảm nhận được sự thù hận dành cho kẻ đang gϊếŧ chết mình là cậu, Cửu Nguyệt nhận được một tâm tình rất khó tả từ Mẫu Trùng.
Là...quyến luyến....
Là...yêu?
Chưa để Cửu Nguyệt kịp nói gì, cơ thể của Mẫu Trùng đột nhiên rã ra.
Đúng vậy, nó đang rã ra, tựa như một toà lâu đài cát khô cằn bị đạp nát. Theo sau là tiếng thét gào đinh tai nhức óc từ những con Trùng Thợ xung quanh.
Lần này không chỉ có mỗi nhân loại là thấy đau đầu, mà ngay cả Cửu Nguyệt cũng cảm thấy như vậy. Cậu vươn tay bịt lại hai tai, đôi mắt đỏ tươi vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt lồi ra bên trên đỉnh đầu của Mẫu Trùng.
Bằng kiến thức lụm nhặt được trong quá trình đi ra thế giới nhân loại mấy ngày qua, Cửu Nguyệt nhận ra ánh mắt đó đang muốn nói gì.
Cảm ơn.
Sự sửng sốt xuất hiện trong đôi mắt của Cửu Nguyệt, cậu vô thức vươn tay ra, sau đó được ôm vào một cơ thể ấm áp trước khi mất đi ý thức.
Cơ thể khổng lồ của Mẫu Trùng rã ra từng mảng từng mảng, tựa như bầu trời đã sụp xuống, toàn bộ thành Calliandra la hét bỏ chạy trước nguy cơ bị chôn sống.
Phía bên dưới, Shelly là một trong những người chạy trốn nhanh nhất, nhưng trước khi rời đi khỏi cầu Kalin để di tản đến nơi an toàn hơn, Shelly bỗng nhìn thấy một cây dây leo bò đến gần chỗ một người phụ nữ bị bỏ lại giữa dòng người đang tán loạn bỏ chạy.
Sợi dây leo uốn éo một lát, sau đó Shelly thấy người phụ nữ khoa tay múa chân loạn lên, theo sự chỉ dẫn lộn tùng phèo đó, sợi dây leo chui xuống nền đất. Một lát sau có một cục dây leo tròn vo trồi lên. Khi nó tách ra, Shelly nhìn thấy rõ...
Bên trong vòng dây leo đó là một người đàn ông đang bất tỉnh.
Hôm ấy bầu trời nhiễm đỏ
Mẹ nói mây đỏ thần ban
Nhưng mà mẹ ơi không phải
Đất thần rơi rồi mẹ ơi
Quả cầu thần giới lộng lẫy
Hôm ấy bỗng chốc lụi tàn
Đại địa nhiễm lên màu đỏ
Bầu trời cũng màu đỏ tươi
Mẹ ơi mẹ ơi nhìn kìa
Thế gian đều là màu đỏ
Đó là máu thần hả mẹ
Hay là huyết lệ thần rơi?
________Trích Mẹ ơi không phải_______
_________________
Fam:
Comback nè. Bức ảnh ở dưới là ngày Thần Giáng.