Cửu Nguyệt sau khi giải thích cho đứa trẻ trước mặt hiểu thì cũng không nói thêm gì nữa, cậu nhìn lên bầu trời, trông thấy một nửa cơ thể của Mẫu Trùng đã chui vào trong màn chắn đang thủng lỗ chỗ.
Đi kèm với Mẫu Trùng chính là hàng trăm con trùng thợ đang lúc nhúc rơi xuống dưới thành Calliandra.
Louis...
Cửu Nguyệt đột nhiên rơi vào trạng thái vô thức, cậu không hiểu mình đang làm gì ở đây.
Cậu cảm nhận được sự thân thuộc quái dị đến từ Mẫu Trùng.
Đó không phải cảm giác khó chịu khiến cậu chán ghét.
Mà là sự quen thuộc như thể...hàng xóm.
Nhưng cậu nên tiêu diệt nó.
Cậu nên...
Louis...cậu nên tìm Louis.
Đôi mắt của Cửu Nguyệt dần lấy lại tiêu cự, cậu ngẩng phắt lên bầu trời một lần nữa, nhìn khung cảnh chém gϊếŧ trên đó. Rất nhanh cậu đã xác định được vị trí của người đàn ông.
Loui vẫn rất ổn, các Trùng Thợ chẳng thể khiến Loui bị thương trong khi rất nhiều kẻ được gọi là Thượng Vị Giả của Calliandra đã bị chúng biến trở thành một phần của Mẫu Trùng.
Dẫu cho Mẫu Trùng có đem lại cho cậu cảm giác thân thuộc, thì hiện tại, nó cũng đang đe doạ tới những điều cậu để tâm.
Như Loui, hoặc như Adal...
Trong lúc Cửu Nguyệt đang theo dõi gắt gao hình bóng của Louis trên chiến trường, thì vô vàn con Trùng Thợ đã bắt đầu chuyến đi săn của chúng ở bên trong thành Calliandra.
Từng cái càng xấu xí của chúng nhanh chóng đuổi theo những cơ thể sống tươi mới, đào móc những sinh vật yếu đuối trốn sau những bức tường, dưới đống đổ nát. Chúng cắm giác hút vào những cơ thể đó, tận hưởng dòng máu ấm nóng, tổ chức một bữa tiệc cuồng hoan đầy máu tanh.
Đám trùng mò tới khu ổ chuột, nơi đó tất cả đều là những món ngon không có sức chống cự. Dẫu cho lũ sinh vật đó đều khô quắt, hôi hám, nhưng trong mắt đám Trùng Thợ thì bọn chúng chẳng khác gì chất dinh dưỡng.
"Xoẹt xoẹttt..."
Cái hút giác của một con Trùng Thợ đã cháy khét sau khi chạm vào một cái màn chắn bên dưới đống đổ nát. Nó tạo ra từng tiếng sóng hạ âm, kêu gọi càng nhiều Trùng Thợ tới gần.
Bởi vì bên dưới cái màn chắn này là vô số máu thịt tươi mới.
Những đứa trẻ bên dưới nép mình vào nhau, run lẩy bẩy. Mỗi khi cái càng lởm chởm gai nhọn của đám Trùng Thợ đâm xuống là mỗi lần chúng khóc nấc lên. Nhiều đứa không dám khóc lớn, chỉ có thể bịt miệng nghẹn ngào từng tiếng.
Những đôi mắt của chúng mở to, tràn đầy sợ hãi nhìn lũ Trùng Thợ bao vây chật như nêm cối bên ngoài. Giữa thế giới vô tận này, chúng như bị bỏ lại, run rẩy chờ đợi lưỡi hái tử thần buông xuống.
"Cửu Nguyệt caca..."
"Tear....chúng ta..."
"Tear, Cửu Nguyệt caca sẽ trở lại mà...đúng...đúng không?"
"Huhu...em...không muốn...không muốn chết..."
"Im lặng đi, tao cũng có muốn chết đâu!"
Tear sợ hãi đến mất kiểm soát cơ mặt, nhưng nó hiểu rõ giờ này khóc lóc cũng vô dụng, mà làm gì cũng vô dụng.
Bọn nó chỉ có thể cầu nguyện màn chắn có thể bảo vệ chúng nó đến lúc hai người kia quay lại.
Nó rất hận, tại sao...tại sao dù bọn nó đã cố gắng sống sót đến vậy, mà cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi tuyệt cảnh khốn nạn này.
Chết không đáng sợ.
Đối với những đứa trẻ sinh ra từ khu ổ chuột như nó, nó biết cái chết là chuyện vô cùng dễ dàng.
Ngay từ khi sinh ra, chúng nó đã làm bạn với cái chết.
Nhưng chúng nó vẫn có thể vẫy vùng, giằng co với cái chết. Chúng vẫn có thể bám víu lấy sự sống, dẫu cho chỉ là sống mà thôi.
Thứ đáng sợ chính là hiện tại đây...
Chúng biết là mình sẽ chết, nhưng không làm được gì cả.
Chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn những cái mồm dính đầy máu của lũ quái vật ngay trên đỉnh đầu mình, chờ đợi lũ quái vật đập tan thứ bảo vệ cuối cùng và xé xác bản thân mình.
Giọng nó nghẹn ngào: "Tao chỉ hận...tao...còn chưa kịp đưa Adal...về nhà..."
Những đứa trẻ khác vốn đang rưng rưng nước mắt, cũng không kìm được rơi lệ: "Đúng vậy, Adal còn chưa tìm được nhà mà..."
Siết chặt nắm tay nhỏ, Tear ôm lấy cơ thể gầy yếu của Adal, quắc mắt nhìn những đứa khác: "Che cho tao. Dù chúng ta phải chết, chí ít phải giúp Adal kiên trì đến cuối cùng...Phải có một vài đứa trong chúng ta...sống sót..."
"Lyn, Juyn, hai đứa tụi mày thông minh, ở lại với Adal..."
"Không được!! Nếu nói thông minh thì mày mới là đứa thông minh, Tear, mày nên ở lại..." - Hai đứa nhỏ được gọi tên nhanh chóng phản đối, đổi lại là hai cú tát trời giáng.
"Câm miệng, trong lũ chúng ta chỉ có hai đứa mày và Adal là biết chữ. Tụi mày phải ở lại với Adal, ít nhất...tụi mày biết viết tất cả tên của bọn tao..."
Tear nửa ôm Adal lên, dựa vào sự che chắn của những đứa khác đưa nó xuống dưới hầm.
Hầm đã sập hơn một nửa, chỉ đủ cho vài ba đứa chui vào. Lượng không khí dưới đó không biết đủ để hô hấp bao lâu, nhưng bây giờ Tear không lo xa được đến thế.
"Xuống đi, Lyn, Juyn."
Hai đứa nhóc được gọi tên khóc không thành tiếng, nhìn những đứa nhỏ khác dùng cơ thể che cho tụi nó trốn xuống dưới. Không có đứa nào dị nghị cả. Vì tụi nó biết, có mấy đứa này sống, thì bọn nó, tên bọn nó, sự tồn tại của bọn nó mới được sống tiếp.
Sống trong trí nhớ và trên trang giấy của người ở lại.
"Đừng khóc, mấy cái đứa nhát cáy này." - Đứa nhỏ từng đưa cho Cửu Nguyệt con châu chấu bằng cỏ phì cười, xách nhóc Juyn thả xuống dưới hầm.
Cô bé xinh xắn làm bông hoa giấy tặng cho Cửu Nguyệt lôi quả táo trong ngực ra, đưa xuống hầm: "Cho tụi nhóc. Phải sống nhé."
Lần lượt từng quả táo được ném xuống dưới hầm, cùng những câu cười đùa: "Sống nha mày, Juyn nếu có viết sách thì nhớ cho tao thành nhân vật chính nhà giàu nghe chưa!"
"Hahaha...tao muốn thành hiệp sĩ, cái hiệp sĩ trong cái quyển truyện nát tao tìm thấy ở bãi rác trước kia ấy."
"Còn tao...."
Cửa hầm đóng sập lại, theo sau là tiếng kêu "uuuuu" chói tai.
Những đứa trẻ ôm lấy nhau, cùng dùng thân mình chặn lấy nóc hầm.
Tiếng cắn xé vang lên bên tai, che đi tiếng khóc nghẹn ngào của sinh mệnh đang le lói sáng.
***
Thiếu niên mở to đôi mắt đỏ tươi, hoảng sợ nhìn một khối u của Mẫu Trùng cắn nửa cơ thể của Louis.
"Không!!!!!"
Sau khi hấp thụ đủ máu thịt tươi mới do Trùng Thợ đưa về, Mẫu trùng đã bạo động.
Những cái chân thối rữa của nó dần rụng ra, mọc lên từng chiếc càng sắc lẻm có màu đen đáng lo ngại, dính tua tủa những cái gai xấu tợn. Những bọc thịt trên người nó cũng run lên, rơi ra khỏi khối thịt lớn, và nổ tung.
Vốn dĩ Louis đã nhận thấy tình huống không mấy khả quan, gã đã nhanh chóng né đi đòn tất công đột ngột của Mẫu Trùng, nhưng không ngờ lại bị một kẻ Thượng Vị Giả khác đánh lén.
Và rồi chính là khung cảnh đã lọt vào mắt của Cửu Nguyệt bên dưới.
Cậu muốn làm gì đó, cậu muốn tới bên cạnh Louis, nhưng hạch tâm khô cạn đang nhắc nhở cậu chỉ cần cậu sử dụng thêm một lần nữa sức mạnh của mình, cậu sẽ trở lại hình dáng thỏ con.
Làm sao đây?
Phải làm gì bây giờ?
Mình phải làm gì đây?
Cửu Nguyệt siết chặt tay, bên má lại cảm nhận được sự đυ.ng chạm nhẹ nhàng.
Cậu quay đầu qua, đối mặt với một người tí hon màu xanh lục.
Là đứa trẻ được cậu triệu hồi lúc nãy.
Nó...bị tâm trạng xao động của cậu đánh thức sao?
Đôi mắt của Cửu Nguyệt dần sâu hơn, cậu vươn tay ra với nó:
"Ta muốn dùng năng lượng của ngươi. Đưa ta lên trên đó."
Dứt lời, cậu chỉ tay lên chiến trường trên bầu trời.
Đứa bé tí hon chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười với cậu.
"Είναι χαρά μου."
Nghe vậy, Cửu Nguyệt cũng cười với nó, làm đứa bé tí hon mừng tít lên.
"Đùngg!!!"
Cả thành Callandra đều có thể cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt này. Không phải do Mẫu Trùng gây ra, cũng không phải do Thượng Vị Giả tất công Mẫu Trùng gây ra.
Là do...cầu Kalin đang rung động.
Từ trên cầu, hàng vạn sợi dây leo thô to sẫm màu mọc ra, đâm xuyên xuống sông lấy chất dinh dưỡng để trưởng thành. Chúng như những con rắn khổng lồ lao lên không trung, bện thành thang trời l*иg lộng.
Cửu Nguyệt chỉ chờ có thế, nắm lấy một cái lá to đùng, dựa theo sự phát triển điên cuồng của nó mà lao thẳng lên trời.
Nhân lúc Mẫu Trùng bị phân tâm bởi đống dây leo dày đặc đang giương cành múa lá, Cửu Nguyệt nhảy lên cơ thể của nó, lạnh lùng dùng tay xé toạc khối u đang cắn lấy cơ thể của Louis không thả.
Tất cả mọi diễn biến từ lúc cậu lao từ dưới đất lên trên này đều diễn ra trong vòng chưa đầy một phút, cho đến khi Mẫu Trùng kêu lên một tiếng đầy đau đớn thì những người trong thành Calliandra mới nhận ra một sự thật đáng sợ rằng...
Thiếu niên kia...đã dùng tay không để xé cơ thể của Mẫu Trùng.
____________
Fam: Cố gắng gõ gõ QAQ.
M