Một trận cười từ xa truyền tới, vui sướиɠ khi người gặp họa lại tí ti thê lương, cuối cùng dùng tại Diệp Vãn Tô cười nhạo bên tai không ngừng.
Cố tình Cảnh Tố cùng Thẩm Tri ở kế bên không có phản ứng.
Diệp Vãn Tô hỏi: “Kim Quế ngươi đã đến, sao không xuất hiện?”
Cảnh Tố khó hiểu nhìn nàng: “Thần tôn, người làm sao vậy?"
Diệp Vãn Tô lắc đầu, liền nghe bên tai nói: “Thần tôn quả nhiên thông minh, nhưng hiện giờ ảo cảnh này là của ta, mà người đã sớm không còn cao cao tại thượng được nữa. Nếu muốn gặp ngươi, phải xem tâm tình của ta, còn coi hôm nay ngươi có bản lãnh đó hay không”
Chợt giọng nói của nàng ta chuyển sang sườn mặt bên khác Diệp Vãn Tô nói: “Nên nói như thế nào đây, người cùng Thẩm Tri là thầy trò! Đều tự cao như nhau, mang ai tới không tốt, thế mà ngươi lại mang vị Ma tướng quân này, ngươi biết không? Năm đó chính ta bị hắn dùng đại đao lập tức chém thành hai mảnh....”
“Ngươi lại muốn làm cái gì!”
Nhưng lúc này Kim Quế lại không trả lời.
Thẩm Tri nhìn nàng lắc đầu, ý bảo chính hắn cũng không thấy được hơi thở của Kim Quế.
Diệp Vãn Tô bắt đầu khởi đọng linh lực trên ngón tay, thấp giọng nói” Cảnh giác chút, Kim Quế đang ở gần đây!”.
Cảnh Tố gật đầu, củng cố lại kết giới, nhẹ nhàng xoay chuyển đại đao trong ta, tùy thời chuẩn bị phản công.
Cảm giác kề vai chiến đấu cùng thù địch cũ, đối với Cảnh Tố mà nói thật là trải nghiệm mới lạ.
Cho dù hắn biết linh lực của Diệp Vãn Tô hiện giờ đã cạn kiệt, chính nàng liền biết không đánh lại. Nhưng như cũ khi nàng đứng nơi này, chẳng sợ chuyện gì đều làm không được, khiến người khác cảm thấy an tâm.
Sự cường đại của nàng bất đồng với Ma Tôn Sơn tàn bạo, cũng khác với Thẩm Tri tàn nhẫn, là loại lực lượng khiến người khác an tâm, chắc có lẽ là sự khác biệt giữa Thần cùng Ma.
Thẩm Tri nhìn lại thuộc hạ của mình, người này vai rộng eo to, lớn lên nhìn như hung thần ác sát, cũng có thể bởi vì cùng sư phụ nói được đôi câu mà cười trộm, quả thật không thể nói lý!
Xem ra phải đem sư phụ giấu đi chuyện này cần phải đem vào nhật trình.
Cảm nhận được phía sau có đôi mắt gắt gao nhìn mình đến lạnh người, Cảnh Tố có chút cứng đờ người xê dịch bênh cạnh lại Diệp Vãn Tô.
Thẩm Tri thấy liền tức giận muốn lấy một chân đá hắn, lại nghe Diệp Vãn Tô nói: “Im lặng! Phía tây nam bên đó khác thường! Các người hãy cẩn thận!”
Lời nói vừa dứt, Cảnh Tố bên cạnh đột nhiên phi thân không màng tất cả xông thẳng ra ngoài, Diệp Vãn Tô muốn ngăn cản hắn mà không được.
Thoáng chốc, bên trong ảo cảnh đều im lặng, hòn núi giả phía tây nam che đi làm không rõ phía sau đã bị ma khí bao phủ, đại đao của Cảnh Tố như chém được đồ vật cứng rắn.
Thẩm Tri cũng bắt chấp cùng Diệp Vãn Tô chơi trò trói chặt, hắn tháo ra vải lụa trên tay, rút trong miệng ra nhúm khăn trong miệng, một bên đem Diệp Vãn Tô ra phía sau người bảo hộ, bên khác triệu hồi ra thanh kiếm Quy Trần (từ bụi).
Ngay lập tức, một luồng ma khí quấn quanh ngân bạch kiếm xuyên qua màn mưa xông thẳng tới núi giả đem chia làm hai nửa, lại thấy Cảnh Tố đang đánh với cái gì, càng nhìn càng thấy hắn tự mình đánh những chiêu trí mạng.
“Không xong! Hắn đã lâm vào tâm ma của chính hắn, chúng ta trúng kế rồi!”
Ngay lập tức, mặt đất bắt đầu kịch liệt rung chuyển, đang lúc trời sập đất lúng, ảo cảnh như núi đá bắt đầu sụp đổ rơi xuống, Thẩm Tri tạo lại kết giới, đem Diệp Vãn Tô ôm vào trong ngực bảo hộ: “Sư phụ đừng sợ, đã có đồ đệ”
Trong lúc hỗn loạn, trước mắt một mảnh đen kịch, một nhóm người giấy đang cầm dù, quỷ dị đang tiến lại gần, tiếng cười bén nhọn miệng ngâm nga Nam Khúc ở đầu ảo cảnh, từ xa chậm rãi đi đến, từng cơn hoa quế nồng nặc xông lên mũi, chọc cho người khác có chút váng đầu hoa mắt.
Diệp Vãn Tô lần lượt ném phù chú, nhưng một chút cũng không có tác dụng.