Tiểu nha hoàn mang theo ba người, ngừng ở trước cửa Lan Hình Các của Liễu di nương.
Nhưng lúc này cửa môn đã đóng chặt, xung quanh càng chở nên tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng mưa rơi cùng thỉnh thoảng có tiếng sấm, thì căn bản chả giống như bên trong có người khó sinh, lo lắng nửa đêm đội mưa tìm người giúp đỡ.
Tiểu nha hoàn bước tới gõ cửa.
Qua hồi lâu, cửa môn được người tiểu phùng mở ra, gã sai vặt mặt đầy không kiên nhẫn ngáp, tức nhận ló đầu ra nói: “Là ai! Đã hơn nửa đêm, có chuyện gì thì ngày mai lại nói!”
“Chúng ta đến từ Thương Lan viện, vừa nãy có người đến báo nói Liễu di nương khó sinh, thiếu phu nhân muốn tới xem một chút. Ngươi mau mở cửa ra, để cho phu nhân nhà ta vào”
Gã sai vặt lại ngáp, mắt nhìn Diệp Vãn Tô đang đứng ngoài mưa, mặt mày nhăn lại, xua xua tay, giọng điệu càng thêm khinh thường cùng không kiên nhẫn nói: “Đi đi đi! Di nương rất tốt, đừng có nói hươu nói vượn. Thiếu gia trước khi đi đã thông báo, ai cũng có thể vào, chỉ duy nhất thiếu phu nhân không được, thiếu phu nhân cũng đừng thương tâm, hôm kia người đem di nương nhà ta đẩy xuống hồ, mọi người vẫn còn nhớ. Cho nên hôm nay ngài chở về đi!”
Dứt lời, phịch một tiếng, cửa môn bị đóng lại thật mạnh, tiểu nha hoàn bị dọa giật mình, nhất thời khí thế bất quá, dậm chân, bước tới muốn gõ cửa, làm khí thế muốn lí lẽ một phen.
Diệp Vãn Tô nói: “Chở về đi, đừng gõ nữa”
Tiểu nha hoàn nghe thấy liền quay đầu, rầu rĩ bất bình nói: “Thiếu phu nhân! Người nhìn trong Lan Hinh các này đi, từ trên chủ tử xuống đến hạ nhân, mỗi người đều kiêu ngạo hống hách, căn bản không để ngài vào trong mắt!”
“Hắn mới vừa nói, ta đem Liễu di nương đẩy mạnh xuống hồ?”.
“Cái gì chứ! Căn bản là không phải, ngày đó nô tỳ nhìn rõ ràng là nàng cố ý đứng bên cạnh hồ tranh chấp cùng ngài, sau đó khi nhìn thấy thiếu gia tới, nàng tự rơi xuống hồ! Chính là muốn khi dễ ngài mềm yếu, cố ý cho ngài khó chịu”
“Thật sự ta có chút khó chịu” Diệp Vãn Tô tỏ vẻ khẳng định.
Cảnh Tố ở một bên nhỏ giọng hỏi: “Thần tôn ngài đã nhìn ra được chút gì?”
Diệp Vãn Tô túm lấy Thẩm Tri, đi theo sau tiểu nha hoàn trở về, nghe tiểu nha hoàn phàn nàn không ngừng ủy khuất oán giận, nàng kích động phẫn nộ nói.
Một bên trả lời Cảnh Tố, nói: “Phía trước là ảo cảnh của Kim Quế yêu không được, ta cùng nàng cộng sinh tình cảm đã chịu đau khổ, nàng đã xuất hiện. Sau đó bị Thẩm Tri đánh tan nàng, chúng ta mới đến nơi này”
“Dựa theo lời Thẩm Tri nói, Kim Quế cảm thấy Lâm Bắc Âm không yêu nàng, là bởi vì ta. Cho nên nàng vì yêu mà sinh hận, đem oán khí khi tái giá chuyển sang trên người ta. Vì vậy chủ nhân của ảo cảnh lần này muốn ta cảm nhận được sự thống khổ mà nàng phải chịu đựng. Nhưng hiện tại rõ ràng ta có chút tức giận, nhưng xung quanh ta oán khí không chút nào thay đổi, vậy có thể kết luận rằng cảnh tượng chuyện sau sẽ còn làm nàng tức giận hơn”
Thẩm Tri nghe được Diệp Vãn Tô khen mình, ậm ừ đầy kiêu ngạo.
Dọc theo đường đi, trong lòng Diệp Vãn Tô có dự cảm xấu không thể giải thích được, nàng cố gắng đem cảm súc thăm nhập thân phận Kim Quế, tính toán cẩn thận các sự việc.
Lâm Bắc Âm hiện không có ở nhà, lời truyền Liễu di nương khó sinh, sốt ruột chạy tới khi trời còn đang mưa để gϊếŧ người, người bị gϊếŧ lại là ai? Chỉ sợ đây là cái bẫy khiến Kim Quế không còn đường nào để lui a! Ngoại trừ Liễu di nương vì muốn tranh sủng , Diệp Vãn Tô nghĩ không ra khả năng nào khác.
Trước đây, nàng cảm thấy phàm nhân luôn tranh giành đấu đá lẫn nhau thật ấu trĩ nhàm chán, còn những tình cảm rắc rối dư thừa, ngoại trừ tu hành, nuôi dạy đồ đệ, còn có bảo vệ chúng sinh, Diệp Vãn Tô cũng không có việc gì để bận tâm.
Nhưng khi phá giải ảo cảnh này, bị bắt trở thành Kim Quế trong một thời gian ngắn, ngay cả khi nàng vẫn là người đứng xem, nàng vẫn có thể cảm nhận được trước kia chưa bao giờ vì yêu mà không được, trong lòng dâng lên khổ sở, phải chịu lạnh nhạt khi bị vu oan đến bực mình.
Cũng không biết hiện giờ do nàng sử dụng chỉ là khối tiên thể bình thường hay không.
Đi đến trước cửa môn Thuong Lan viện, gió trở nên rõ hơn, xung quanh oán khí rõ ràng trở nên dày đặc so hơn Lan Hình các, chỉ sợ nơi này, Kim Quế chân chính đang ở góc nào âm thầm theo dõi bọn họ.