Sương mù dày đặc nổi lên khắp bốn phía, trong không khí ngập tràn hơi nước, ở chính giữa điểm điểm lên ánh sáng đỏ.
‘xoạch, xoạch........’
Trong thời gian ngắn ngủi yên tĩnh qua đi, hơi nước ngưng tụ thành ngàn vạn mép băng, cùng lúc hướng mũi nhọn về phía bọn họ, chỉ nghe được tiếng lục lạc thanh thúy vang lên, mép băng dày đặc nhanh chóng bay đến về phía họ.
Thẩm Tri vung trường kiếm trên tay, Diệp Vãn Tô đứng tựa lưng vào hắn niệm thần chú.
Cả hai đều không lên tiếng, nhưng trong lòng hết sức cảnh giác, chỉ là hiện giờ có chút hoài niệm.
Năm xưa, Diệp Vãn Tô cũng đã từng thế nay mang theo Thẩm Tri xuống hạ giới trừ ma, chỉ là khi đó Thẩm Tri thanh tú một thân cẩm y trắng, bọn họ một người cầm kiếm, một người cầm roi, Diệp Vãn Tô cũng chưa từng yếu như hiện tại..........
“Nín thở!”
Đầu ngòn tay nàng ngưng linh lực, ánh sáng xanh nhàn nhạt lập tức quay quanh họ, hàng chục đạo phù sí hỏa ở giữa, tia lửa văng khắp nơi, cùng mép bắng đang giằng co.
Thẩm Tri nghiêm túc nhìn Diệp Vãn Tô, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt.
Hắn hình như đã hiểu, lúc trước khi còn lưu lạc, gặp được con chó đen nuôi dưỡng ở hàng thịt, vì sao khi chủ nhân ở đó nó sẽ ngang ngược mà sủa với những con chó hoang khác đoạt thức ăn, mà khi đơn độc ở trên phố gặp lại những con chó khác, nguyên nhân khí thế liền yếu đi.
Sư phụ hắn chẳng sợ hiện giờ không thể nào lợi hại, nhưng vẫn theo bản năng đem hắn ra phía sau bảo vệ bên người, muốn một mình ngăn chặn mọi nguy hiểm.
Ba ngàn năm qua, mất đi sư phụ ba ngàn năm, bất luận ở tiên giới chịu nhục hay ở ma giới lăn lê bò lết, hoặc ở nhân gian người đầy máu tươi đứng ở giữa biển máu, kɧoáı ©ảʍ khi gϊếŧ chóc qua đi, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng thật sự bất an.
Bởi vì Thẩm Tri biết, trên đời này đã không còn có người sẽ thật sự quan tâm hắn bị thương nhiều hay ít, nói cho hắn biết khổ sở thì khóc, vui vẻ khi cười, chẳng sợ thế sự bất công, hắn cũng có quyền lợi như người khác đều giống nhau đứng ở dưới mặt trời, không có ai sinh ra phải cam chịu sống trong bóng tối.
Đối với hắn, sư phụ là ánh sáng duy nhất trên đời này, là chính đạo duy nhất.
Hắn yêu sư phụ, thật yêu, thật sự yêu......
“Tiểu tử thúi! Ngươi không phải là ma quân sao? Không nhìn thấy vi sư ngươi chịu đựng không nổi sao!” Diệp Vãn Tô thấy Thẩm Tri nửa ngày không nhúc nhích, cả giận nói.
Thẩm Tri vọi vàng họ nhẹ hai tiếng: “Xin lỗi sư phụ , đồ đệ chỉ là hoài niệm cảm giác khi sư phụ che chở”
Diệp Vãn Tô lúc này thật sự tức giận, nàng thít một hơi thật sâu, dùng sức thật mạnh một chân đạp tiểu tử thúi này.
Thẩm Tri cười mượn lực, lật thanh trường kiếm, nhảy ra kết giới Diệp Vãn Tô, cuối cùng không quên bỏ thêm kết giới cho nàng.
Diệp Vãn Tô xem như nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay lúc đó, sắc mặt của nàng lại lần nửa trở nên ngưng trọng, nương theo ánh sáng ấm áp của sí hỏa, chỉ thấy Thẩm Tri đang đứng giữa không trung, quanh thân ma khí bao phủ, đồng thời đem mép băng chặn ở trước người hắn.
Ma văn chậm rãi trãi dài lên trên cổ hắn, con rồng bạc trên áo bào đen tỏa ra ánh sáng nhạt chờ đợi được phóng thích, hai tròng mắt đỏ tươi, há miệng róng gào.
Hắn ở trên đưa lưng về phía nàng, một đôi cánh đen thật lớn từ từ mở ra.
Diệp Vãn Tô nghĩ đên đôi cánh, hình như Ma Tôn Sơn cũng có một đôi thì phải......
Những người giấy cầm hồng dù, ngâm nga Nam Khúc không biết từ lúc nào đồng loạt dừng bước, Thẩm Tri dùng đạo kiếm xẹt qua, người giấy cầm dù lùi lại phía sau, quỷ dị cười, ném cây dù, mười mấy cây dù nháy mắt ảo tăng số lượng thành trăm cây quay tròn phóng về phía họ mà đến.