Ma Tôn Sơn không chút hoảng hốt, còn cười nhạo nói: “Phụ thân câu nào đã nói sai, chẳng lẽ là câu cuối sao? Ngươi nhất định chỉ muốn Diệp Vãn Tô? Bề ngoài của nàng quả thật không tồi, nhưng thần ma chung quy là kẻ địch của nhau, ngươi lại là kẻ lòng dạ hèn mọn, chỉ sợ nàng đến chết cũng không biết được phần tâm tư này của ngươi!”.
“Không cho phép ngươi nhắc tới sư phụ của ta! Ngươi câm miệng cho ta! Ta muốn gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ ngươi!”
“Gϊếŧ ta? Xem ngươi còn có bản lĩnh đó hay không. Ngươi là kẻ nhát gan, ngay cả tâm ý cũng không dám nói cho Diệp Vãn Tô là ngươi nhu nhược! Rõ ràng là huyết mạch cao quý của thượng cổ ma thần lại cố tình vẫy đuôi muốn lấy lòng đến Tiên giới xin miếng ăn, chỉ có ngươi nhát gan hèn mọn, bản tôn chỉ hận lúc trước đã hạ thủ lưu tình không đem ngươi gϊếŧ chết!”
“Ngươi câm miệng!”
“Câm miệng? Nực cười, ngươi có tư cách gì mà dùng giọng điệu này nói chuyện với phụ thân ngươi! Chúng ta là ma! Chúng ta sinh ra là để cầm vũ khí chiến đấu, chúng ta trước đây chỉ tin tưởng vào quyền lực tối cao, mà người nhu nhược nhát gan chỉ xứng bị cường giả nghiền nát dưới chân!”
Mặc dù lúc này giọng nói của Ma Tôn Sơn nghe lên có chút suy yếu, nhưng ngữ khí vẫn rất cực đại. Hắn nói dường như làm khơi dậy sư phận nộ trong lòng Thẩm Tri ngày một càng lớn.
Diệp Vãn Tô chỉ thấy Thẩm Tri gầm gừ, trên người những đường gân xanh nổi lên, trướng đến đỏ bừng, ma văn màu đỏ dọc theo thân thể dần dần bò lên, trên vai hai nơi lỗ máu mơ hồ chui lên thứ gì ra bên ngoài.
Hắn đây là hoàn toàn muốn nhập ma....
“Không! Không! Ta không muốn biến thành ma vật giống ngươi! Ta muốn sư phụ, ta muốn sư phụ! Sư phụ ta không thích ta như vậy, nàng sẽ ghét bỏ ta, ta không muốn! A.....”
“Ngươi đừng hòng khống chế ta! Ta sẽ không để ngươi thực hiện được, ta sẽ trở thành người cường đại nhất tồn tại trên thế gian, ta muốn đem các ngươi đều chà đạp dưới chân!”
“.....”
Lúc này, khuôn mặt vặn vẹo Ma Tôn Sơn lộ ra nụ cười đắc thắng nhàn nhạt.
Nhớ lại những ngày qua, Thẩm Tri thường nổi điên luôn tự hỏi chính mình, liệu hắn có chán ghét bộ dạng hiện tại của mình không, hắn vẫn luôn cẩn thận vì sợ hắn tự chán ghét chính hắn.
Kết hợp với những đều này, xem như Diệp Vãn Tô đã đoán được trong lòng Thẩm Tri, chấp niệm lớn nhất cùng nổi đau lúc này là hối hận chính mình biến thành ma đầu bị Ma Tôn Sơn khống chế.
Cũng vài phần giải thích hợp lí tại sao trong cơ thể hắn tồn tại ma khí cường đại cùng thần thức hắn trái ngược, còn có đôi cánh của hắn vì sao lại giống Ma Tôn Sơn y đúc.
Chỉ sợ, lúc trước Ma Tôn Sơn đã thực hiện được thành công, về sau Thẩm Tri lại đánh bại hắn, đáng tiếc lại tổn thương đến thần trí, trở nên có chút điên cuồng.......
Trong chuyện thống khổ này, Diệp Vãn Tô căn bản không dám nghĩ lại.
“Thẩm Tri!” Nàng đứng một bên hô lớn, một bên phóng qua tay vịn nhảy xuống.
Ma Tôn Sơn nhíu mày nhìn nàng, nói: “Lăng quang thần tôn? Ngươi vẫn còn sống a! Thế nào, hôm nay ngươi rãnh rỗi lại đến muốn nhìn bản tôn răn dạy nhi tử sao?”
Diệp Vãn Tô cầm theo Quy Trần, lắc mình bay nhanh đến chỗ Thẩm Tri: “Tôn Sơn! Ngươi như thế này mà xứng làm phụ thân của hắn sao! Vướng mắt của các người bản tôn không rõ lắm, nhưng bản tôn biết hắn đã chịu không ít cực khổ, tạo không ít việc ác. Tên của hắn đều là do ta đặc, mà loại người như ngươi hôm nay cư nhiên lại vô liêm sỉ ép hắn cho ngươi tục mệnh!”
Diệp Vãn Tô một tay ôm Thẩm Tri đang mất đi ý thức, một tay cầm kiếm chỉ thẳng Ma Tôn Sơn.
“Thần tôn có biết tiểu tử này đối với ngươi tồn tại tâm tư gì sao?” Ma Tôn Sơn nghiền ngẫm nói.
Diệp Vãn Tô liếc nhìn Thẩm Tri, vòng tay ôm chặt eo hắn, gằn giọng từng chữ: “Mặc kệ hắn đối với ta có tâm tư gì, chỉ cần ta còn sống không cho phép người khác khinh nhục ủy khuất hắn!”
Dứt lời trường kiếm đâm về phía Ma Tôn Sơn.