Sau Khi Sống Lại! Đồ Đệ Bệnh Kiều Yêu Ta Như Mạng

Chương 40

Ảo ảnh quả nhiên vẫn là ảo ảnh, giả không thể nào giống thật được, nếu năm đó nàng vẫn còn sống, có lẽ Thẩm Tri sẽ không phải chịu nhiều điều đau khổ như vậy.

“Sư phụ....”

Thẩm Tri đôi mắt đỏ ngầu, cúi đầu nhìn xuống nàng, nước mắt lẩn lộn với máu rơi xuống, Diệp Vãn Tô cẩn thận đem hắn ôm vào lòng.

Đằng sau, Ma Tôn Sơn hơi thở thoi thóp lại tản ra thêm ma khí càng thêm mãnh liệt, như một con cự xà, há to miệng máu lao về phía họ đánh tới.

Diệp Vãn Tô ngưng quyết, một số đạo kim quang bảo hộ xung quanh họ, tạo thành một đạo kết giới, nàng vội vàng đối mặt với Thẩm Tri nói: “Hài tử ngoan, tỉnh lại đi! Đây đều là giả, chúng ta mau về nhà thôi!”

Cự xà va chạm càng thêm dữ dội, ngay sau khi hàng rào kết giới sắp bị phá vỡ, trước mắt Diệp Vãn Tô tối sầm, bên tai vang lên âm thanh sắc bén của Cốt Điệp đang ngâm nga ca dao.....

“Thần tôn, dù mộng đẹp đến đâu, cũng đến lúc nên tỉnh rồi”

Cốt Điệp cầm cành hoa quế đang phát sáng, di chuyển xung quanh hai người họ, tâm tình rất vui sướиɠ.

Diệp Vãn Tô vừa mở mắt, vội vàng kéo Thẩm Tri vẫn còn chưa tỉnh lại cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó nàng như đoạt được bảo vật ôm chặt lấy hắn.

Thẩm Tri có thể nói là bị sư phụ mình siết chặt đến tỉnh, hắn ho khan vài cái, sau đó mỉm cười ôm lấy Diệp Vãn Tô.

Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, liệu những lời nói cảm động đến bật khóc kỳ thật sư phụ chỉ cố ý đánh thức hắn mà nói ra......

Cốt Điệp ở bên cạnh tâm tình dồn hết trên cành hoa quế, thấy hai người họ tỉnh lại, liền nhẹ nhàng thở ra, mang chính mình cùng hoa quế bay lên giữa không trung tiếp tục lượn vòng.

“Sư phụ....Thực xin lỗi, ta lại liên lụy người rồi” Thẩm Tri nhỏ giọng nói.

Diệp Vãn Tô phục hồi tinh thần, thở ra một hơi, khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, không chút do dự đẩy Thẩm Tri ra: “Đã biết thì tốt,không có lần sau. Hãy lấy lại Quy Trần, tự kiềm chế ma khí chính ngươi”

Nói xong, nàng đem kiếm nhét vào trong tay Thẩm Tri, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Tri vừa định đuổi theo, lại thấy Cốt Điệp chỉ vào thạch động quấn quanh mạng nhện cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Ma quân, còn một gã to con, tiểu hoa quế của ta hình như không thích hắn, ngài thuận đường đem hắn mang đi đi”

Thẩm Tri cau mày, đi đến hướng ngón tay Cốt Điệp chỉ, xé toặc mạng nhện chỉ thấy ‘gã to con" Cảnh Tố đang cuộn tròn ở giữa hôn mê.

Hắn đạp mạnh Cảnh Tố một cái, thấy không có dấu hiệu tỉnh lại, liền mất đi kiên nhẫn, nhìn Cốt Điệp nói câu đa tạ, sau đó triệu hồi ra cộng dây xích quấn quanh cổ tay Cảnh Tố kéo hắn đi, hét lớn: “Sư phụ, đợi ta với!” Nhìn Diệp Vãn Tô chạy tới.

Cảnh Tố đáng thương chứ như vậy bị kéo lê cả một đường.

Không có ánh sáng của hoa quế dẫn đường, đi được một lúc bọ họ liền gặp ngã rẽ, Diệp Vãn Tô ngón tay ngưng tụ linh lực dùng để cảm ứng tàn hồn chính mình, vô luận nàng đi về hướng nào, vần đều như cũ phát sáng.

Thẩm Tri nói: “Sư phụ, hay là ta quay lại, gϊếŧ Cốt Điệp đó, đem hoa quế cướp về!”

Diệp Vãn Tô trừng hắn một cái, nói: “Cốt Điệp tuân thủ lời hứa, nó xứng đáng nên được cây hoa quế. Ngươi hiện tại cũng thật bản lĩnh, nếu gặp chuyện gì không phải đánh thì chính là gϊếŧ, không gϊếŧ thì cũng là đoạt. Ta trước đó đã dạy ngươi như vậy?”

Thẩm Tri cúi đầu: “Thực xin lỗi sư phụ, ta sai rồi, người không cần nóng giận”

Nhớ lại hình ảnh cả người hắn đều là vết thương, bị giam cầm trong địa lao, ngay cả ý thức hỗn loạn cũng không quên bảo hộ bộ dạng của mình, Diệp Vãn Tô vốn chỉ muốn đánh vào tay hắn, cúi cùng tay bắt đầu thả lỏng, nhẹ nhàng sờ đầu Thẩm Tri.