Sau Khi Sống Lại! Đồ Đệ Bệnh Kiều Yêu Ta Như Mạng

Chương 36

Nàng không do dự ném hỏa phù về phía nó, nhưng lúc này Thẩm Tri không có phản ứng lại.

“Thần tôn.....” Đỉnh đầu Cốt Điệp phát ra âm thanh cực kỳ khàn khàn, nó mở miệng liền tản ra một cỗ mùi hôi thối: “Tại sao ngươi không bị nhốt vào huyễn cảnh? Thật là hiếm lạ”

Diệp Vãn Tô nín thở, lén nhéo người Thẩm Tri, lại thấy hắn thật sự không có phản ứng: “Ngươi có nhãn lực, ngươi có thể nhận ra được ta”

“Ha ha ha, thần tôn nói đùa, Sương Lâm đảo là địa phương nào? Nơi đây là vảy trái tim bảo hộ ngươi mà biến thành, tầng chót của cổ lâu còn chôn thần khí Trọng Hoa cùng tàn hồn của ngươi. Tuy nói oán khí chỗ này rất nặng, nhưng chúng ta tụ tập nơi này cũng do năm xưa ma tộc cho ăn không ít mệt mỏi, nếu không phải có ngươi, ma quân làm sao có thể vào được? Thần tôn ngươi còn chưa trả lời ta, ảo cảnh của ta tại sao không nhốt được ngươi? Trong lòng ngươi thật sự không có chấp niệm đau đớn sao?”

Diệp Vãn Tô cười cười, nói: “Kiếp trước là thần, về công bản tôn một lòng vì thiên hạ không thẹn với lương tâm tự nhiên cũng không hối hận. Về tư, bản tôn sau khi chết, đồ nhi ta đã có thể một mình đảm đương một phía, nhân tài trong tam giới càng lúc càng xuất hiện tất nhiên là không có vướng bận, ta chưa từng nghĩ tới tình yêu, cũng không yêu không hận, cho nên cũng không có chấp niệm đau khổ”

“Vậy kiếp này đâu? Ngươi cũng không có sao?” Cốt Điệp vội vàng truy hỏi nói.

“Có a, trước mắt ta đang trải qua, người đứng bên cạnh ta chính là chấp niệm đau đớn, cũng.... Là vừa yêu vừa hận. Nhưng thời gian quá ngắn, nên ngươi tất nhiên là tạo không ra ảo cảnh tương ứng”

Cốt Điệp xoay cổ, hai tay buông lỏng, treo trước mặt Diệp Vãn Tô, dùng cặp mắt không có điểm sáng dò xét tìm tòi nghiên cứu nàng, được một lúc sau, mới có chút hoang mang nói: “Không đúng! Không đúng! Chỉ cần có yêu có hận, sẽ không có khả năng không tạo ra ảo cảnh!”

Diệp Vãn Tô thở dài một tiếng, cầm lấy Quy Trần từ tay Thẩm Tri chỉ vào Cốt Điệp nói: “Được rồi, đừng nhiều lời, mau đem đồ nhi ta thả ra!”

Cốt Điệp lắc đầu, bụm mặt, cười nói: “Không có khả năng! Đã vào ảo cảnh của ta, ai cũng không thể đi ra. Trừ phi, thần tôn ngươi nguyện ý lấy đồ vật cùng ta trao đổi! Ta sẽ suy nghĩ lại”

“ Ngươi muốn thứ gì?”

Cốt Điệp đánh giá Diệp Vãn Tô từ trên xuống dưới hết một vòng, ánh mắt dừng trên cành hoa quế bên cạnh nàng: “Ta muốn nó! Ở trong bóng tối quá lâu, ta luôn muốn nhìn thấy ánh sáng chân chính”

Diệp Vãn Tô liếc nhìn cành hoa quế, lại nhìn về Thẩm Tri, không chút do dự đem hoa đưa cho Cốt Điệp: “Đây, đồ vật cho ngươi, làm sao thả người?”

Cốt Điệp cẩn thận đưa đôi tay gãy vụn nhẹ nhàng cầm lấy hoa quế đang phát sáng, đưa lên mũi ngửi: “Mùi thơm thật dễ chịu, đây là thứ tốt bhất mà ta từng thấy”

Rốt cuộc nó ngước mắt lên, nhưng thần sắc lại u ám không rõ: “Ta nghĩ, thần tôn nên tự xem ma quân rơi vào ảo cảnh, không ngươi vào tìm biện pháp đem hắn ra ngoài! Bất quá ngài phải mau chút, bởi vì ta không đảm bảo có thể chịu đựng quá lâu không ăn các ngươi”

Diệp Vãn Tô chưa kịp nói được câu nào, trước mắt liền tối sầm, thân thể như rót chì chậm rãi chìm xuống.

Mở mắt ra lần nửa, nàng phát hiện chính bản thân đang ở vương cung ma giới.

Nhớ năm đó, tiên ma hai giới đều duy trì mặt ngoài hòa bình, nàng cũng từng được Ma Tôn Sơn mời làm khách vài lần, tốn lại ấn tượng của nàng không được tốt lắm, tập tục nơi này cực kỳ hiếu chiến, khắp nơi lộn xộn cũng không có quá nhiều người chú ý.

Xung quanh ma binh tới lui tuần tra, ma thú cao như ngọn đồi cũng hú lên, bước đi cùng đôi tay nặng trĩu nhìn ngó khắp nơi.

Diệp Vãn Tô vốn cho rằng chấp niệm đau đớn của Thẩm Tri, nếu liên quan tới tình yêu vậy nên đó phải là cùng nàng ở trên núi Lạc Vân Sơn, nếu không phải thì là ngày nàng tiêu tán rơi xuống biển.... Nhưng tại sao lại ở ma giới?