Diệp Vãn Tô gật đầu, không nói thêm gì nữa, Thẩm Tri ở bên cạnh nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, chỉ là không hẹn mà hai người ở kề bên nắm chặt tay nhau.
Cảnh Tố đi ở phía trước dẫn đường, hai người đi theo phía hắn xuyên qua lỗ rách của lưới Điệp Vân đến một nơi trống trải, xung quanh vẫn tối đen như mực như thể bọn họ ở trong vòng huyệt động.
‘ tích tách tí tách ——‘
Đỉnh đất trên đầu không ngừng nhỏ giọt xuống, cái lạnh buốt của nó bao trùm lấy người, cành hoa quế trước mặt cứ lập lòe đã có dấu hiệu tối lại.
Tất cả dấu hiệu cho thấy ở nơi này có đều không bình thường.
“Sư phụ đừng sợ, có ta ở đây”
Thẩm Tri bất thình lình nói ra một câu, nhưng Diệp Vãn Tô lại không an tâm nổi, Thẩm Tri tính tình không kiểm soát được , trong mắt nàng không khác gì biến hóa của ảo cảnh Cốt Điệp, nói đổi điên liên nổi điên, muốn không nhận người liền không nhận người, lửa muốn đốt tới tận lông mày, nhưng lực chú ý của hắn có thể dồn vào câu: “Người yêu ta hay không?”
“Người rốt cuộc có yêu ta hay không?”
“Người tại sao không yêu ta?”
“Người sẽ vĩnh viễn yêu ta chứ?”
Trong những sự tình râu ria trên, cố tình hắn cảm thấy đó là chuyện rất quan trọng, chỉ cần nàng cùng người khác nói chuyện quá ba câu mà không phải hắn, liền không khác nhìn nói nàng không yêu hắn, không quan tâm hắn, ghét bỏ hắn, trời cũng sắp sập......
Nghĩ đến đó, Diệp Vãn Tô trong lòng liền thở dài, nhưng ngoài mặt lại đối với hắn gật đầu.
Đi được một lúc, Cảnh Tố đi ở phía trước đột ngột dừng bước, mặt đầy nghiêm túc nói: “Quân thượng, các ngài không thấy nơi này có chút bất thường sao?”
Thẩm Tri không dấu vết kéo Diệp Vãn Tô lui về phía sau hai bước, nghiêng cổ, khóe miệng gợi lên cười nhạt: “Ồ? Phải không? Nhưng sao bản tôn lại thấy nơi này bất thường nhất chính là ngươi a!”
Lời vừa dứt, phù sí hỏa trong tay Diệp Vãn Tô ném về phía ‘Cảnh Tố", Quy Trần trong tay Thẩm Tri cũng đâm vào ngực hắn.
‘Cảnh Tố" mặt đầy kinh ngạc che lại miệng vết thương lảo đảo về phía sao: “Quân thượng.....”
Nhưng Thẩm Tri làm như không nghe thấy, mũi kiếm vừa chuyển, mượn lực đạo về phía trước lại lần nữa bắt đầu tấn công.
Sau mấy chiêu, ‘Cảnh Tố" rõ ràng không địch lại, bỗng nhiên từ phía nào mọi đàn bướm lam quang bay thẳng về phía Thẩm Tri cùng Diệp Vãn Tô mà tới, lúc này ‘Cảnh Tố" nhân cơ hội lắc mình trốn vào bóng tối.
Đợi khi mấy thứ này tiêu tan, xung quanh lại chìm vào bóng tối, tiếng nước tích tách không hề dừng lại mang theo cảm giác ớn lạnh càng lúc càng mạnh, Thẩm Tri đem Diệp Vãn Tô ôm vào trong người, cảnh giác đi về phía trước.
“Khống chế tốt ma khí của ngươi, đừng để thứ này bắt được nhược điểm.
Trước mắt tình huống của ta và ngươi không thể lại phức tạp được”
“Yên tâm đi sư phụ, đồ nhi sẽ không làm người thất vọng”
Nghe hắn nói như vậy, Diệp Vãn Tô vẫn không quá yên tâm.
‘ roẹt, roẹt ——’
Âm thanh vũ khí sắc bén xẹt qua mặt đất từ xa truyền đến.
Hai người vừa mới quay đầu lại, liền thấy một con quái vật khổng lồ, đôi cánh màu lam đang lắc lư, hai tay bám vào vách đá trên đầu, cổ như không xương vặn thành một vòng lớn, vẻ mặt hết sức dữ tợn, đưa mắt nhìn chằm chằm họ.
Cái thứ này hai chân đều gãy vụn, tóc bạc tán loạn, toàn thần chằng chịt vết nứt, bên phía ngực trái vỡ vụn mờ hồ còn thấy được xương cốt.
Diệp Vãn Tô cũng không biết có phải mình bị xuất thần không, nàng cảm thấy Cốt Điệp trước mặt nhìn nàng mà cười!