Sau Khi Sống Lại! Đồ Đệ Bệnh Kiều Yêu Ta Như Mạng

Chương 34

Bởi vì khoảng cách quá gần, Diệp Vãn Tô có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trên người Thẩm Tri, vết thương trên đầu vai hắn vẫn còn chảy máu, da thịt bên ngoài dính vào quần áo, chỉ sợ xử lý vết thương cho tiểu tử thúi này lại muốn kêu đâu.

“Đau không?” Diệp Vãn Tô hỏi.

Thần kinh căng chặt của Thẩm Tri nghe xong thì dừng lại, nghiêng đầu lộ ra chiếc răng nanh cười nói: “Có sư phụ đau, đồ nhi dù bị trọng thương cũng không cảm thấy đau”

“Vậy thời điểm ta không có ở đây thì sao?”

Thẩm Tri hơi nhíu mày, ngay sau đó ra vẻ bộ dạng ủy khuất nói: “Vậy ta chỉ có thể tự chịu đựng, cố gắng thành thói quen, nếu có sư phụ ở đây là tốt rồi”

Diệp Vãn Tô không nói gì nữa, lực chú ý lại rơi trên đoàn bươm bướm trên kia.

Cái gọi là cốt điệp trận hình thường xuất hiện ở chiến trường nơi có oán khí rất nhiều, loại bươm bướm lam quang này thích oán khí cùng thi khí, năm này quá tháng nọ tụ tập lại nhiều liền giống như luyện cổ, ở trong trận luyện cổ xuất hiện một con lợi hại nhất, nó hút hết toàn bộ oán khí hơn cả trăm xương cốt , hóa thành Cốt Điệp.

Cốt Điệp am hiểu rõ nhất chấp niệm sâu xa trong lòng người, từ đó tạo ra ảo cảnh, đem người sống nhốt trong ảo cảnh cho đến khi tử vong, rồi biến họ thành đồ ăn mới.

Sương Lâm đảo ở phía trên Đông Hải, ba ngàn năm trước thần ma đại chiến chết sinh linh trên nơi này nhiều vô số kể, lại bị Thẩm Tri tàn sát hơn trăm năm qua, nơi này tất nhiên cốt điệp trận hình cực kỳ nguy hiểm.

“Cẩn thận một chút, nín thở ngưng thần, đừng để thần hồn bị đoạt mất” Diệp Vãn Tô hạ giọng nói.

Thẩm Tri khóe miệng hợi lên gật đầu, hắn biết sư phụ quan tâm nhất chính là hắn.

Điệp Vân phát ra tiếng vù vù càng thêm lớn, một con trong đó bay vài vòng trên kết giới họ nó nhìn từ khoảng cách gần, Diệp Vãn Tô cảm toàn đều nổi hết da gà, cái đồ vật này nhìn từ xa thì được, để sát mà nhìn thật đúng là.... Quá xấu.

Đôi cánh xinh đẹp màu lam trong suốt của nó cùng những con bướm bình thường khác không giống nhau, vảy của đều rất sắc bén, chỉ cần rút ra có thể làm vũ khí phi tiêu.

Diệp Vãn Tô vén vạt áo lên, nắm chặt lại tay Thẩm Tri.

Bọn họ vốn chuẩn bị khom lưng đi qua góc tường, ai ngờ đám Điệp Vân hút sạch oán khí này hình như thông minh hơn đám bên ngoài nhiều, thời gian chớp mắt Điệp Vân vù vù biến ảo thành màng lưới khổng lồ, còn có vô số bướm lam gia nhập ở giữa.

Diệp Vãn Tô vuốt lại mái tóc trên trán, chỉ cho Thẩm Tri góc tương đối yếu của lưới Điệp Vân: “Một chút ta sẽ dùng sí hóa phù tấn công ở chỗ đó, ngươi ở đây yểm trợ ta”

Thẩm Tri gật đầu, hắn thật ra muốn nói cho Diệp Vãn Tô rằng hắn còn có một biện pháp so với cái này còn tốt hơn, nhưng hắn thích cảm giác hưởng thụ được sư phụ bảo vệ.

Vui vẻ không bao lâu, Diệp Vãn Tô ngưng tụ phù trú trên tay vẫn chưa ném đi, liền nhìn thấy trong màng lưới Điệp Vân xuất hiện ngọn lửa, lửa càng lúc càng lớn, phút chốc lưới Điệp Vân đã bị thiêu ra cái lỗ thủng lớn.

Ngay sao đó Cảnh Tố cầm đại đao, người đã biến mất trong một thời gian dài từ bóng đêm đi ra.

Sắc mặt Thẩm Tri đều đen lại.

“Mạt tướng bái kiến quân thượng, quân thương thứ tội” Cảnh Tố cung kính hành lễ.

Diệp Vãn Tô đoạt lời hỏi: “Vừa rồi Cảnh tướng quân vừa mới đi đâu”

Cảnh Tố mặt lộ ra vẻ khó xử, cụp mặt xuống, giọng nói có chút trầm xuống: “Hồi Lăng Quang Thần Tôn mà nói, là tâm ma, chỉ là nhớ lại chút chuyện xưa thôi. Chờ khi tỉnh lại, người liền ở chỗ này"