Hết thảy dường như trở về trạng thái ban đầu, trong đường hầm sâu thẳm.
Hai người im lặng đi tới, tiếng khóc thảm thiết cứ văng vẳng bên tai.
Cành hoa quế Lâm Bắc Âm đưa cho đang bay lơ lửng ở trước mặt nàng, Thẩm Tri cúi đầu lặng lẽ theo sau Diệp Vãn Tô, trong tay còn cầm l*иg đèn giấy dính máu Xích Kim thú ba chân.
Diệp Vãn Tô nắm chặt hai tay, tâm tình khó có thể bình tĩnh được, tức giận khiến cả người phát run. Nếu lúc trước lời Kim Quế nói hơn phân nửa nàng không tin, nhưng giờ phút này nàng không thể không tin được. Chỉ cần nàng nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra bộ dạng Thẩm Tri gϊếŧ người.
Nàng bỗng nhiên dừng bước, Thẩm Tri nãy giờ chỉ lo cúi đầu, không ngờ không kiểm tra nhất thời liền đâm vào người Diệp Vãn Tô, hắn rất muốn thuận thế mà ôm nàng, nhưng lại sợ Diệp Vãn Tô lại tức giận nên đành thôi, hắn vội vàng lui ra trốn phía sau trong bóng tối.
Diệp Vãn Tô xoay người trừng mắt nhìn hắn, muốn phát lửa giận trong lòng ra, nhưng lời vừa đến miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Sư phụ...... Người có phải suy nghĩ không muốn ta nữa sao? Có phải là càng ghét bỏ ta..... Ta biết mình không nên như vậy, nhưng ta không khống chế được, ta vừa nhìn thấy người cùng Lâm Bắc Âm ở bên nhau ta liền. Ta liền.......”
Thẩm Tri cố gắng vì mình mà cãi lại, lại nghe Diệp Vãn Tô nhẹ nhàng nói: “Ta biết”
Hắn vui mừng khôn xiết tiến lên vài bước, do dự nắm lấy cánh tay Diệp Vãn Tô, bộ dạng thận trọng vụng về giống đại cẩu đang lấy lòng chủ nhân.
Diệp Vãn Tô thở dài một tiếng, chủ động nắm lấy tay hắn.
Hắn không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi theo hoa quế tiến về phía trước.
Cảm nhận được hơi âm từ lòng bàn tay nàng, trái tim treo lơ lửng của Thẩm Tri càng thêm mơ hồ, hắn nhẹ nắm tay nàng lại, trong bóng tối nhấp môi cười trộm.
Đã không biết đi được bao lâu, hai bên đường xuất hiện ước chừng xương cốt cao vạn trượng, dưới chân đường chở nên ẩm ướt, rất nhiều đom đóm màu xanh rải rác ở giữa, mỗi lần đi một bước, nước bắn lên tung tóe, ánh sáng xanh tụ lại, tạo nên những gợn sóng.
Linh lực trên đầu ngón tay Diệp Vãn Tô bắt đầu khẽ động, lực cảm ứng trong thân thể càng lúc càng hưng phấn, hình như Trọng Hoa cùng tàn hồn của nàng cách đó còn không xa.
Khi đến trung tâm của bức tường bạch cốt, một trận chuông gió thanh thúy quỷ dị vang lên, rất giống tiếng chuông trên cây bạch quả giữa Sương Lâm đảo.
Cành hoa quế dẫn đường bất đầu lúc sáng lúc tối, Diệp Vãn Tô cùng Thẩm Tri trở nên cảnh giác, bước chân cũng đi nhanh hơn.
Ở nơi tối mà bọn họ không chú ý tới, một con bươm bướm nhỏ lam quang bay ra từ bộ xương khô, con bướm nhanh nhẹn tung bay xẹt qua trước mắt Diệp Vãn Tô, khi lực chú ý nàng bị đặc qua đó, thì nghe Thẩm Tri giọng có chút khàn khàn nói: “Sư phụ! Phía trước chính là.... Cốt điệp hình trận!”
Diệp Vãn Tô nhíu mày, cũng nhìn về phía trước, chỉ thấy không biết từ khi nào xuất hiện vô số con bướm lam quang giữa không trung, chúng tụ lại thành một đoàn phát ra tiếng phù phù thật lớn.
Thẩm Tri vô thức bảo vệ Diệp Vãn Tô sau lưng, cầm thanh kiếm Quy Trần vừa mới thu nạp lại lần nữa nắm ở trên tay.
Hai người lùi lại phía sau vài bước, nhìn nhau rồi gật đầu, Diệp Vãn Tô ném một đạo sí hỏa phù, nhưng nháy mắt sí hỏa phù bị đoàn bướm lam quang nuốt chửng.
Điệp Vân xao động, Thẩm Tri khởi động bảo hộ kết giới, hợp tình hợp lí gắt gao nắm lấy tay Diệp Vãn Tô, hai người dọc theo đường ở giữa chậm rãi đi tới chỗ kia.