Sau Khi Sống Lại! Đồ Đệ Bệnh Kiều Yêu Ta Như Mạng

Chương 32

Nhưng Kim Quế không có ý định bỏ qua chuyện này, gia tăng thêm oán khí khống chế Huyền Ngâm.

Huyền Ngâm chịu sự gằng co giữa hai lực lượng, khiến tốc độ tấn công bị chậm lại trong giây lát.

Thẩm Tri vòng lấy eo Diệp Vãn Tô, đôi cánh bay lên, nhấn nhẹ mũi chân hướng về phía trước bay lên, lắc mình tránh tác động của xiềng xích, lại mượn lực lần nửa nhảy lên, một bên né đòn tấn công của Kim Quế, đồng thời bay tới một nơi vắng vẻ cách xa Lâm Bắc Âm buông Diệp Vãn Tô xuống.

Sau đó xoay người cầm theo thanh kiếm lại vào trận chiến với Kim Quế.

Diệp Vãn Tô không thể buông bỏ trái tim đang treo lơ lửng này. Nếu Thẩm Tri có xảy ra chuyện gì, thương sinh trong tam giới phải làm sao? Kim Quế chỉ mới thao túng oán khí trên Sương Lâm đảo đã có sức lực mạnh như thế, còn ma giới ngầm chôn sâu dưới mặt đấy, là sự tồn tại đáng sợ đến cỡ nào!

Xương cốt khắp nơi, oán khí ngập trời kêu rên, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh, đem Lạc Vân Sơn vốn trời sáng mây trong trở thành một dũng nước bẩn.

Thẩm Tri tạo một đạo kể giới ma khí đem Diệp Vãn Tô vây chặt ở ngoài cuộc, chỉ có thể chơ mắt nhìn hắn chém gϊếŧ điên cuồng, trường kiếm vung múa, ma khí phân tán, một thân áo đen đứng giữa sự hỗn loạn, đôi mắt đỏ hợp với ma văn quỷ dị trên người hắn, trên mặt miệng vết thương vẫn còn chảy máu, hắn khẽ cười liếʍ vết máu trên khóe môi.

Giống như hắn được sinh ra để gϊếŧ chóc.

Chứng kiến thấy hắn chiến đầu không cần mạng nửa, gϊếŧ chóc không cần suy nghĩ, Diệp Vãn Tô cũng đã hiểu tạo sao Ngọc Thanh người luôn cứng cỏi, không dễ dàng nói ra những câu bất lực đến vậy.

Hiện giờ so sánh Thẩm Tri cùng năm Ma Tôn Sơn vào thời kì cường thịnh, chỉ sợ hắn là hơn một chút.

Nàng đang suy nghĩ chính mình cùng bọn Ngọc Thanh lập ra mưu đồ, không biết Thẩm Tri đã đoán được bao nhiêu, nếu sau này hắn phát hiện chính nàng ít nhiều gì lừa gạt hắn, hắn có thể sẽ bạo nộ đối với thương sinh gây ra bất lợi cho họ.........

Một lúc lâu sau, trận chiến ác liệt cuối cùng cũng kết thúc, Thẩm Tri đứng dậy trong đống xương cốt dùng mũi kiếm chỉa thẳng vào Kim Quế đang ở dưới chân mình, Lâm Bắc Âm không biết khi nào đã tiến lên, đem Kim Quế từ dưới chân Thẩm Tri bảo vệ ra phía sau đối đầu với hắn nói: “Ngươi gϊếŧ ta đi! Thả nàng ra! Nàng ấy vô tội!”

Thẩm Tri nguy hiểm nheo con mắt lại, cười nói: “Người như ngươi, dựa vào cái gì bàn điều kiện cùng bản tôn!”

Lâm Bắc Âm đưa mắt trấn an nhìn Kim Quế, sau đó quay qua chỉ vào Diệp Vãn Tô nói: “Có sư phụ ngươi đang ở đây, nếu hôm nay cả hai chúng ta đều chết dưới mũi kiếm của ngươi, ngươi cảm thấy nàng sẽ nghĩ cái gì? Nàng vẫn sẽ tha thứ cho ngươi sao?”

“Lâm Bắc Âm, ngươi trước sau vẫn đáng chết như vậy”

“Ta chỉ nói sự thật mà thôi” Hắn chua xót cười: “Ta hiện giờ rất hối hận tại sao năm đó không cản nàng đem tiểu ma vật đem lên trên núi. Có ít người trời sinh ra đã tàn ác, dù dạy dỗ thế nào cũng không thay đổi được cái ác trong tâm họ. Nếu người còn có vài phần lương tâm, thì đừng làm nàng khổ sở nửa”

“Ta cùng sư phụ ra sao, không cần ngươi phải nói! Sư phụ đã nói yêu ta, nàng nói yêu ta, sẽ vĩnh ở bên ta, Lâm Bắc Âm ngươi đã thua!” Thẩm Tri siết chặt thanh kiếm vài phần.

Lâm Bắc Âm ý vị không rõ rũ mắt cười khẽ hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Thua? Không nhất định”

Diệp Vãn Tô liều mạng phá kết giới, nhưng nàng thấy ánh mắt Lâm Bắc Âm đang nhìn qua đây, đυ.ng vào thành kiếm Quy Trần của Thẩm Tri.

Thoáng cái, trước mắt dường như là bóng tối, cảnh tượng này trùng khớp với cảnh tượng Kim Quế mang theo nàng trong hồi ước trước đây.

Thẩm Tri đã gϊếŧ Lâm Bắc Âm.

Hàng ngàn sợi kim quang từ ngực hắn tràn ra, Kim Quế hao hết tâm tư che giấu thần hồn người mình yêu suốt tám trăm năm, nhưng tại đây một lúc thôi nó sẽ biến mất ngau lập tức. Toàn bộ ảo cảnh Lạc Vân Sơn cũng theo đó mà sụp đổ, cây Kim Quế lấp lánh cũng từ từ trong sự khô héo.

Thẩm Tri kinh ngạc nhìn về phía Diệp Vãn Tô, hắn không biết giải thích với sư phụ thế nào, chính hắn kỳ thật không muốn nghĩ gϊếŧ Lâm Bắc Âm như vậy....