Khoảng khắc sau đó, Thẩm Tri tung cánh, nàng cùng Kim Quế đều bị văng ra xa.
Máu dọc theo lòng bàn tay nhỏ giọt trên mặt đất, tựa như đóa hoa hồng nở rộ, cảnh vật xung quanh chậm rãi biến đổi, hoa cỏ khô héo, cây cối điêu tàn, sắc trời u ám.
Vô số bóng ma oán khí từ dưới đất đi lên, Kim Quế dùng trường kiếm chống đỡ thân thể, lảo đảo đứng lên, mặc cho váy đỏ tung bay, nàng dùng vẻ mặt dữ tợn triệu hồi càng nhiều oán khí, vương nanh múa vuốt lao về Thẩm Tri mà tới.
Số lượng oán khí nhiều như vậy, Diệp Vãn Tô chỉ nhìn thôi cũng phải giật mình, còn Thẩm Tri đã hoàn toàn rơi vào thế giới của chính hắn, trong mắt tràn đầy ý muốn đưa Lâm Bắc Âm vào chỗ chết.
Diệp Vãn Tô cũng không quan tâm thần hồn đang bị chấn động, khắp ngươi đau thành từng mảnh, nàng ngưng tụ mấy chục đạo kim quang bay ra tạo kết giới để bảo vệ Thẩm Tri.
Nhưng oán khí nào có thể dễ dàng ngăn cản được, trên kết giới trong phút chốc xuất hiện vết nứt, nàng cố gắng chống thân thể mình, lau sạch vết máu nơi khóe miệng, lảo đảo đi về phía Thẩm Tri.
Đồ đệ nàng là một kẻ điên, Kim Quế vì Lâm Bắc Âm tại sao lại không? Quả nhiên tình yêu ở thế gian là thứ không tốt.
“Thẩm Tri! Ta là sư phụ ngươi! Ngoan, buông hắn ra, ta đi với ngươi, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau” Diệp Vãn Tô nắm chặt cánh tay Thẩm Tri, trong miệng lặp đi lặp lại nói.
Thần hồn Lâm Bắc Âm chớp mắt sắp bị bóp nát, Thẩm Tri cuối cùng nhìn thấy Diệp Vãn Tô phân tâm trong nháy mắt.
Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên, Diệp Vãn Tô vội vàng nhân cơ hội rót linh lực vào mi tâm muốn đánh thức hồn lực trong người hắn.
“Ngoan, nhìn sư phụ, Thẩm Tri người nhìn ta xem. Buông tay!”
Sau khi khuyên hắn ta hết lần này đến lần khác,Thẩm Tri cuối cùng thả lỏng lực đạo bóp cổ Lâm Bắc Âm, Diệp Vãn Tô cuối cùng cũng cầm lấy cổ tay hắn, kéo từ từ ra, cố gắng đánh thức thần chí hắn.
“Sư..... Phụ....”
“Ta ở đây! Ta ở đây!”
Thật lâu sao, ma khí của hắn tỏa ra cũng yếu đi, còn chưa chờ Diệp Vãn Tô thở phào nhẹ nhõm, kết giới kim quang phía sau bị oán khí phá vỡ.
Bóng ma rít gào oán hận chen chúc mà đến, xướng cốt trắng leo lên đôi cánh Thẩm Tri, đưa móng tay dài đầy máu cấm sâu vào đôi cánh, nhưng dường như hắn không cảm giác được cơn đau, cố chấp hỏi: “Sẽ vĩnh viễn ở bên nhau sao?”
Ngay khi từ ‘sẽ" Diệp Vãn Tô sắp thốt ra miệng, liền thấy phía sau hắn, thân ảnh áo cưới đỏ Kim Quế như quỷ lệ đứng cách đó không xa, vài chuỗi oán hận ngưng tụ thành xiềng xích lao về phía Thẩm Tri, chính giữ sát khí bừng bừng chính là Huyền Ngâm kiếm của Lâm Bắc Âm.
Huyền Ngâm kiếm bị Kim Quế sử dụng lại bị oán khí trên Sương Lâm đảo thấp thụ mấy trăm năm, lệ khí rất nặng.
Trước mắt nhận được chủ nhân sắp đối mặt với nguy hiểm, kiếm khí càng thêm dữ dội.
“Thẩm Tri! Cẩn thận phía sau!” Vừa nói, Diệp Vãn Tô từ phía sau ôm lấy hắn, theo bản năng xoay ngưới đem đồ đệ bảo hộ phía sau.
Ma khí trong người Thẩm Tri đã được hồn lực Diệp Vãn Tô áp chế, hắn dần dần có vài phần rõ ràng, đột ngột hai tay buông lỏng, Lâm Bắc Âm gần như sắp thành mảnh nhỏ theo thân cây trượt xuống.
“Huyền Âm! Thu!” Lâm Bắc Âm nhanh chóng nói.