Lâm Bắc Âm cười cười, đi tới phía trước, tới trước mặt Diệp Vãn Tô đứng yên, sửa lại bên tóc mai cho nàng, nói: “ Có một số việc, nàng hẳn là đã nói với tỷ rồi. Dù sao sự tình liên quan tới Thẩm Tri, tỷ hẳn là còn nghi vấn trong lòng ”
“ Bắc Âm, năm đó tại sao ngươi đi Ma giới để làm gì? ”
“ Đệ chỉ phụ theo thiên đạo, thứ nhất là tăng cường phong ấn ma giới, thứ hai là gửi lễ vật chúc mừng đến Ma Tôn Sơn sinh ra được ma tử, vốn tưởng xem lui tới hòa bình, ai ngờ khi chúng đệ chuẩn bị cáo từ, thủ hạ của Ma Tôn Sơn nói người của chúng ta khai phá gϊếŧ chóc ở ma giới, là chúng ta muốn phá vỡ hòa bình của tiên ma ”
“ Nếu đã là như thế, vì sao vốn trừng phạt luân hồi ở kiếp trước, lại đột nhiên kéo dài tới đến mấy ngàn năm?"
“ Mặc kệ vấn đề này ra sao, chuyện này cuối cùng là ta sai, thần ma đại chiến thương vong vô số kể, cũng bởi vì việc đó mà chân quân mất mạng..... ” Lâm Bắc Âm thở dài một hơi, tiếp tục nói: “ Đừng nói ngàn năm trừng phạt, cho dù ban chết ta cũng không hề oán hận ”
Diệp Vãn Tô cau mày, nàng cảm thấy Lâm Bắc Âm trước mắt có gì đó kỳ lạ, nhưng nàng không thể nói ra, một ít động tác nhỏ cùng ngữ khí của hắn thật sự có chút cố tình, còn có chút giống..... Giống tiểu súc sinh Thẩm Tri kia!
‘ Lâm Bắc Âm" trước mặt vẫn còn đĩnh đạc nói mình đáng chết như thế nào, Diệp Vãn Tô mặt không đổi sắc lui về phía sau vài bước, hết sức quay người tìm xung quanh một nhánh cây rậm rạp, cầm vào trên tay, nàng thay đổi tư thế dùng sức mà đánh qua.
Lần này đánh đến rất nặng, Diệp Vãn Tô không chút khách khí dùng mười phần lực đạo, ngay sau đó còn phẫn nộ ‘ Lâm Bắc Âm" trong ảo cảnh: “ Tiểu súc sinh! Ngươi còn giả bộ! Có phải ngươi diễn đến nghiện rồi hay không! ”
‘ Lâm Bắc Âm" sắc mặt cứng lại, còn muốn tiếp tục giảo biện, lại thấy trên tay Diệp Vãn Tô nắm chặt nhánh cây quay lại.
Lúc này, Thẩm Tri không chút nghi ngờ nếu hắn ta không né, sư phụ thật sự định đánh chết hắn. Nhưng nếu né tránh phòng ngự sẽ sợ sau này còn càng thê thảm hơn.
Cân nhắc một hồi, hắn cười hắc hắc, để lộ một bên răng nanh nhỏ, từ một tiên nhân không nhiễm bụi trận trở về bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn.
“ Sư phụ, đau quá! Đừng đánh nữa! ” Thẩm Tri làm nũng nói.
Diệp Vãn Tô càng thêm tức giận, một phen túm chặt hắn đánh vài cái, lúc này mới buông tay ra ném nhánh cây đi: “ Kim Quế nói nàng đem ngươi vây ở bên ngoài, ngươi làm sao tới được đây? ”
Thẩm Tri khinh thường nói: “ Chỉ là thuật bịch mắt mà thôi, sư phụ trước kia không phải cũng thường dùng? ”
Diệp Vãn Tô bị nói đến nghẹn họng, gần đây nàng thường xuyên ngẫm nghĩ, mọi người đều nói sư nghiêm thì trò giỏi , chẳng lẽ năm xưa do nàng ít đánh bại hắn hay sao.
“ Ngươi ở chỗ này, Lâm Bắc Âm ở đâu? Thẩm Tri ngươi đừng làm ta rối loạn lung tung ”
Thẩm Tri nâng tay Diệp Vãn Tô lên, cọ cọ: “ Lâm Bắc Âm... Đương nhiên hắn ở nơi hắn đang nên ở. Ta nghe Cảnh Tố hình dung ảo cảnh của cổ lâu dưới Sương Lâm đảo có bao nhiêu nguy hiểm, không nghĩ rằng hai người đó lại ở nơi này thành quỷ, nếu đã biết trước thì ta cần sư phụ tới để làm gì, một mình ta có đem nơi này bắt gọn, sau đó đưa hai tay dâng kính tàn hồn cho người ”
Diệp Vãn Tô thít sâu một hơi, buộc chính mình phải bình tĩnh, Thẩm Tri cái kẻ điên này ăn mềm không ăn cứng, nàng có thể cảm nhận thần hồn của Lâm Bắc Âm vẫn còn ở chỗ này: “ Vi sư biết ngươi hiện giờ rất lợi hại, sở dị làm hết thảy cũng đều vì tốt cho ta, nhưng bây giờ chúng ta đã đi tới bước này, nhìn thấy Lâm Bắc Âm là đều không tránh khỏi, hắn đang ở đây, để ta nhìn thấy hắn, được không? ”
Trầm mặc hồi lâu, Diệp Vãn Tô bị hắn dùng cặp mắt thâm thúy có chút đỏ nhìn chằm chằm để cả người phát sợ.
“ Sư phụ có thể nhìn thấy hắn, nhưng hắn nhất định phải chết ”
Tiểu súc sinh này nói một cách nhẹ nhàng, Diệp Vãn Tô thực sự chỉ muốn đánh hắn hai cái tát nữa.