Thuyền ô bồng cập vào bờ trong những tiếng pháo hoa.
Lọt vào tầm mắt chỉ thấy bầu trời tối đen như mực, Diệp Vãn Tô đi theo Kim Quế mới vừa bước lên bờ, sau lưng bầu trời đầy sao, dòng sông hắc thủy phản chiếu ánh lửa pháo hoa rực rỡ trên mặt sông, vô số thuyền cầu phúc đều từ từ rút đi mờ nhạt, tán biến trong màn đen vô tận.
Kim Quế cầm theo chiếc đèn l*иg màu trắng đi ở phía trước Diệp Vãn Tô.
Diệp Vãn Tô đi theo phía sau nàng, trộm ngưng tụ linh lực trên đầu ngón tay, đối với sự việc Kim Quế đột ngột thay đổi thái độ nàng không cách nào bỏ xuống được sự nghi ngờ, dù sao ảo cảnh cùng kí ức đều có thể tạo giả theo ý muốn của chủ nhân, mới vừa rồi Kim Quế đưa nàng xem một màng kia tóm lại cũng có nhiều điểm đáng nghi ngờ nhưng lại không thấy được sơ hở.
Hơn nữa Kim Quế người này có thể trở thành chủ nhân của oán khí, tuyệt đối không phải người phàm tục, quỷ kế đa đoan, không thể dùng phán đoán bình thường để lí giải được bọn họ.
Cũng không biết đi qua bao lâu, đột nhiên một cỗ mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn mùi hôi thối khuếch tán trong không khí, kèm theo tiếng khóc kêu đinh tai nhức óc không gì sánh được, tựa như âm phủ hoàng tuyền tích tụ nhiều năm than khóc.
Kim Quế dừng lại bước chân, nàng xoay người lại đem đèn giấy đưa cho Diệp Vãn Tô nói: “ Thần tôn, ta chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi. Đoạn đường còn lại, ngài chỉ cần đi thẳng về phía trước, bất luận ngài nhìn thấy những gì thì đừng ngừng lại, cũng không cần quay đầu. Thứ ngài muốn tìm kiếm cách ngài không còn xa ”
Nói xong, Kim Quế biến mất trong bóng đêm vô tận.
Diệp Vãn Tô nhéo tay cầm dài của l*иg đèn, đè nén cảm giác khó chịu đang dâng trào trong cơ thể, củng cố tinh thần cất bước đi về phía trước.
Nàng biết, mảnh tàn hồn cách nơi này càng ngày càng gần.
Dưới con đường đi càng lúc càng hẹp, dần dần biến thành một cây cầu thông suốt chỉ một người đi qua, hai bên cầu là vực sâu không thấy đáy, vô số xương cốt tích lũy ở đó, duỗi dài cánh tay không ngừng hướng về phía trước muốn bò lên......
Gió thổi từng đợt, rất nhiều âm thanh quen thuộc từng cùng nàng kề vai chiến đấu năm xưa cứ quanh quẩn bên tai “ Lăng quang thần tôn!"
“ Thần tôn! ”
“ Diệp Vãn Tô! ”
“ Sư phụ..... ”
.....
Từng đợt kí ức tràn vào trong đầu nàng, khi ý thức của nàng lơi lỏng, xương cốt leo lên túm mạnh mắt cá chân, thiếu chút nữa đem nàng kéo xuống vực sâu, Diệp Vãn Tô hồi phục lại tinh thần, ném vài đạo phù phép, vội vàng nện nhanh bước chân hơn.
Khi đã đi qua khỏi cây cầu dài, khuôn mặt nàng rơi lệ trong vô thức.
Con ngựa ba chân Xích Kim thú của Lâm Bắc Âm đang canh giữ trước cửa hang đá, khi nhìn thấy nàng, nó đầu tiên nghiêng nghiêng đầu, sau đó cong xuống cái cổ, làm nũng kêu, vui sướиɠ dang rộng đôi cánh, nhấp nháy vụt sáng.
“ A Kim, đã lâu không thấy ngươi a! ” Diệp Vãn Tô giơ tay sờ sờ cái mõ dài của nó.
Con thú ba chân Xích Kim lại lần kêu lên một tiếng.
Cánh cửa đá khổng lồ phía sau theo tiếng kêu mở rộng, hương hoa quế từ trong phòng tràn ra, ánh sáng từ mặt trời cùng làn gió nhẹ mát lạnh tạo nên sự tương phản rõ rệt với cảnh tượng ngoài cửa.
Diệp Vãn Tô đem l*иg đèn trên tay đặc dưới chân Xích Kim thú, sau đó phi thân vào trong cửa.
Cảnh tưởng ở trong cửa chính là Lạc Vân Sơn trong kí ức của nàng, nơi tràn ngập hương hoa cùng tiếng chim hót, nàng nhớ lại kí ức đi đến phía sau núi, dưới tán cây Kim Quế phiêu tán mùi hương, từ xa Diệp Vãn Tô nhìn thấy sư đệ Lâm Bắc Âm cách xa đã ba ngàn năm.
“ Bắc Âm sư đệ! ”
Lâm Bắc Âm xõa dài tóc đen, một thân bạch y đang đứng chắp tay sau lưng, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thấy Diệp Vãn Tô, ôn nhuận cười.
“ Sư tỷ, ngươi xem hoa nở thật đẹp biết bao! ”
Diệp Vãn Tô nắm chặt tay muốn đi lên phía trước, nhưng nàng lại không di chuyển được bước chân.
“ Sư tỷ, Kim Quế đâu? Đã ba ngàn năm rồi, nha đầu kia vẫn không chịu tới gặp ta, nàng cùng ta lịch tình kiếp ở thế gian cùng một đời, là ta có lỗi với nàng ”
“ Nàng ấy...... ”