Sau Khi Sống Lại! Đồ Đệ Bệnh Kiều Yêu Ta Như Mạng

Chương 26

“Vậy tại sao lại gạt ta?”

“Thần tôn khả năng là không nhớ, lúc đó người đang phải bế quan, thời điểm xuất quan Ma Tôn cũng đã bắt đầu nuốt trời phá biển, sự tình đều dồn dật nối tiếp, tất nhiên là chọn nặng tránh nhẹ. Thẩm Tri ở cạnh bên ngài, cho nên những gì ngài nghe hay nhìn thấy cũng đều không phải là toàn cảnh.

Nhưng hắn cái người này, ngài chắc thẳng là biết, chính mình cho là đúng thì chính là đúng, ngoại trừ ngài ra, người khác nói gì hắn đều không tin, cho nên sai lầm nối tiếp sai lầm cho đến hiện nay”

Nghe Kim Quế nói, Diệp Vãn Tô nhìn trên đài hành hình, vài đạo sấm sét màu tím rơi trên người Thẩm Tri, khéo miệng vẫn luôn cười, hắn triệu hồi ra kiếm Quy Trần, một kiếm đâm xuyên qua ngực, tiên cốt kim quang từ miệng vết thương chậm rãi đi ra.

Người vẫn luôn sợ đau vậy mà lần này Thẩm Tri liền một tiếng rên đều không có.

Cuối cùng, hắn ngồi liệt trên mặt đất, vẫn còn có sức mà cười nhạo, liếʍ khóe môi bị dính máu: “Ta..... Vốn đã là ma, tiên cốt là sư phụ ban cho, chính đạo là vì nàng, nếu các người đều cho rằng trời sinh ma tộc tính tình tàn ác, sư phụ cũng đã không còn, ta đây cũng không cần giả bộ, cùng các ngươi ra vẻ đạo mạo nữa!”

Nói xong, không biết từ chỗ nào vài tên ma tướng cao lớn phi thân mà tới, hàng ngàn ma thú đem đài hành hình vây chặt con kiến không qua lọt, các tiên quân chở tay không kịp, Ma Tôn Sơn cầm búa lớn Trầm Loan thuận thế bay ra, ra sức chặt đứt xiềng xích trụ ngọc trên hình đài, Thẩm Tri hơi thở thoi thóp cứ như vậy bị ma tộc mang đi.

“Trầm Loan?Ma Tôn Sơn chẳng lẽ hắn thật sự còn sống?”

Kim Quế thở dài một tiếng, cảnh tượng trước mặt chợt sụp đổ, khu vực xung quanh đều một mảnh xám xịt, xung quanh thân thể Thẩm Tri tản ra ma khí dày đặc, một thân áo đen tay cầm Quy Trần, chỉ thẳng mũi kiếm về phía Lâm Bắc Âm người vừa mới lịch kiếp quay chở về.

Hai bóng người một đen một trắng lao vào giằng co với nhau, rất nhanh bóng trắng liền không đánh lại ngã xuống trên mặt đất, Thẩm Tri tươi cười đi lên về phía trước, mũi kiếm sắc bén dọc theo từ ngực đưa lên tới cổ Lâm Bắc Âm: “Sư thúc, đã lâu không gặp nhỉ!”

Lâm Bắc Âm khẽ cau mày, lạnh mặt nói: “ Thẩm Tri! Ngươi đã quên sư phụ đã dạy người những gì? Bộ dạng ngươi bây giờ cho nàng trong thấy sẽ đau lòng cỡ nào!”

“Sư phụ đối với ta dạy dỗ, ta tất nhiên tự biết sẽ ghi khắc trong lòng, không cần ngài hao tâm tổn trí”

“Ngươi cái kẻ điên này, nơi này là Lạc Vân Sơn của nàng, ngươi luôn miệng nói yêu nàng, tôn kính nàng, rồi lại tàn sát sạch sẽ sinh linh trên khắp núi nàng?”

Thẩm Tri rõ ràng không muốn cùng Lâm Bắc Âm nói lời vô nghĩa, có chút không kiên nhẫn kéo kéo lỗ tai, nghiêng đầu trên tay tăng thêm chút lực đạo. Mũi kiếm đâm vào ngực Lâm Bắc Âm, máu đỏ tươi tuông ra.

Bọ họ còn nói việc gì đó, nhưng Diệp Vãn Tô hoảng hốt đến mức nghe còn không rõ, chỉ thấy Kim Quế từ chỗ nào thoáng hiện lên, tại lúc Lâm Bắc Âm gần như sắp chết, đi đến dùng bình đoạt hồn, đoạt lấy hồn phách của hắn, Cảnh Tố đuổi sát phía sau.....

“Thần tôn, chuyện xưa ta liền cho ngài xem tới đây, ta chỉ có thể vây khốn kẻ điên Thẩm Tri trong thời gian ngắn, vẫn còn một người muốn gặp ngài, mau cùng ta đi thôi” Kim Quế xoa xoa khóe mắt, nhìn ngây ngốc Diệp Vãn Tô mà cười nói.

Trước mắt khung cảnh nàng tan thành từng điểm sáng, nàng theo Kim Quế đi lên thuyền nhỏ có ô bồng đi lên trên một dòng sông không thấy đường cuối.

Con thuyền lặng lẽ trôi, Kim Quế ngâm nga Nam Khúc nhi, giai điệu du dương, vẫn là lời thoại của câu chuyện xưa ngược tâm, chỉ là bị nàng hát ra lúc này trong nhẹ nhàng thu thái.

Đi được một đoạn, trên mặt sông lần lượt xuất hiện rất nhiều thuyền nhỏ, trên thuyền xuất hiện người giấy mặc áo trắng, tay cầm quả pháo trúc dường như cháy mãi không ngừng, lập lè ánhsáng cam phản chiếu dưới dòng sông đen, từng đợt sương khói hướng về phía trước bốc lên, tạo nên sự yên bình khó tã.

“Kỳ thật nghĩ đến thế gian ở đến một đời người, mới đầu chúng tôi cũng coi như là thanh mai trúc mã, tự nhỏ đã được nhận định quan hệ thông gia, nhưng thế nào đứa trẻ vô tư chung quy bị kẻ tới sau cướp đoạt. Đi tới nông nỗi đó. Ban đâu gta muốn bóp chết ngươi đó không phải là giả, nhưng không ngờ đường đường chính chính Lăng Quan Thần Tôn người không nhiễm bụi trần lại có thể cảm thụ được cảm giác của ta”

Diệp Vãn Tô trầm mặc đứng ở mũi thuyền, nội tâm nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, loạn đến một mớ hỗn độn, nàng không biết nên tin tưởng lời nói tất cả của Kim Quế hay không.

Nhưng Thẩm Tri người này thật sự là kẻ điên chuyện này không thể nào nghi ngờ được.