Hắn không tin cái chết của Hàn thị không liên quan gì đến ta, thậm trí còn vì tiện nhân Liễu thị mà ngụy biện, muốn đưa ta đến gặp quan. Thật vất vả được người khác ngăn lại. Nhưng kết quả không bao lâu sao thân thể suy nhược Liễu thị khó sinh nên một xác hai mạng. Hắn liền chắc chắn là ta hại, liền đem nhốt ta vào địa lao Lâm gia.......”
Vừa nói, Kim Quế vừa vung tay áo, nàng nhớ lại hồi ức, Diệp Vãn Tô cũng đã biết diễn biến tiếp theo đã là gì, dưới phàm trần Kim Quế tuyệt vọng chờ nhìn tia sáng chiếu vào ngục tối, đúng lúc thần ma đại chiến dẫn tới thiên tai mà chết, sau khi về lại tam giới chính nàng vẫn còn kí ức xảy ra dưới phàm trần.
Khi đó, thần thức Kim Quế quay về chỗ cũ, cũng là lúc hồn phách Diệp Vãn Tô tiêu tán xuống biển, Tiên giới trăm phế điêu tàn, không còn chủ nhân Lạc Vân Sơn càng thêm một mảnh âm u.
Hình ảnh vừa chuyển, đi qua trăm năm sau, vốn Lâm Bắc Âm lịch kiếp chở về lại lần nữa luân hồi, khi đó vết thương trong lòng Kim Quế còn chưa lành thẳn, nên tự bế quan tu luyện cũng không quá để ý việc này, chỉ cho rằng khả năng thiên đạo cảm thấy bất thường.
Ai có thể ngờ rằng đêm nay của tám trăm năm trước Ngọc Thanh chân nhân đã nói.
Bầu trời tối đen, mây mù dày đặc, tiếng sấm vang lên từng đợt, thỉnh thoảng có tia chớp đánh qua.
Phía sau Lạc Vân Sơn, ở giữa đài hành hình vạn trượng, bốn cây trụ ngọc cao chọc trời xung quanh bao lấy bằng huyền thiết xiềng xích to bằng cánh tay, xiềng xích căng thẳng kéo dài đến chỗ trung tâm, thiếu niên Thẩm Tri quỳ ở chính giữa, bạch y đều nhuốm máu, đầu tóc rối tung, hai tay hai chân đều bị xiềng xích khóa lại.
Ngọc Thanh chân nhân đã đọc xong thiên án, quan chấp lệnh vừa muốn hành hình, Thẩm Tri nãy giờ vẫn luôn cuối đầu bỗng nhiên cười ha hả, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu trừng mắt về phía mọi người, quát: “Cái gì là chính? Cái gì là tà? Thiên đạo muốn phạt ta? Cả đám tiên nhân cao cao tại thượng các ngươi, dám thừa nhận chính các ngươi năm đã chưa từng làm chuyện gì sao?”
Ngọc Thanh chân nhân nói: “Không có gì mà không dám thừa nhận, trời sinh ma tộc tính tình tàn ác, nếu cứ để trên thế gian mà nói vốn là ngầm tai họa, Ma Tôn Sơn vốn có dã tâm càng bành trướng. Thiên Đạo tồn tại chính là giữ cho thế gian thái bình, thần ma đại chiến có thể đổi lấy ngàn năm an ổn, chúng ta đều không sai”
“Thật nực cười! Nếu không phải các ngươi cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Ma Tôn Sơn làm sao sẽ như vậy! Các ngươi chạy tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ xong, vỗ mông liền không quan tâm, để lại cục diện rối rắm này làm sư phụ ta dùng mạng để thu thập, dựa vào cái gì! Dừa vào cái gì các ngươi còn sống chứ!”
“Thẩm Tri, mặc kệ ngươi tin hay không thiên đạo trước sau vẫn luôn đúng”
Dứt lời, quan chấp lệnh giơ tay chỉ huy hành hình.
Thẩm Tri đứng dậy, đi về phía trước vài bước: “Thiên đạo luôn đúng? Vậy tại sao ban đầu Lâm Bắc Âm phụng mệnh đi tàn sát ma giới lại gạt sư phụ ta, bị phạt xuống hạ giới đến nay vẫn chưa về?”
Nghe được lời này, Diệp Vãn Tô nắm chặt tay, bởi vì nàng không biết những sự tình mà Thẩm Tri đang nói kia, chẳng lẽ năm đó không phải Ma Tôn Sơn khơi mào cuộc chiến sao? Chuyện gì đang xảy ra Lâm Bắc Âm dẫn người đi tàn sát ma giới? Ma giới cũng là thương sinh, thiên đạo đế tuột cùng thấy nơi nào không ổn?
Kim Quế thở dài nói: “Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, Thẩm Tri nói không sai, thần quân Bắc Âm xác thực đi xuống ma giới, nhưng lúc ấy chỉ vì nói bóng nói gió để cho dã tâm bành chướng của Ma Tôn Sơn an phận một chút, vốn dĩ mang ý tốt cùng thị uy, ai ngờ Ma Tôn Sơn bao vây bọ họ chỗ đó, còn động thủ, sau đó làm cớ mà phản loạn”