Sau Khi Sống Lại! Đồ Đệ Bệnh Kiều Yêu Ta Như Mạng

Chương 24

Cảnh tượng biến đổi, thời gian đã tới ban ngày, phía trên cửa hiên treo đầy cờ trắng, trên linh đường tràn ngập tiếng khóc.

Diệp Vãn Tô mới vừa bước vào liền thấy phía trước tiểu nha hoàn đã từng dẫn đường, vội vàng nôn nóng đi lên đón, lôi kéo nàng sang một bên nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân, ngài tại sao bây giờ mới đến! Thiếu gia hỏi vài lần, hiện giờ đang tức giận”

“A? Đây là tang lễ của ai?”

“Thiếu phu nhân, sao người lại quên chứ, là di nương Hàn thị trong viện! Chúng ta đêm đó.....”

Tiểu nha hoàn kề sát vào Diệp Vãn Tô, thấp giọng nói: “Đêm đó chúng ta nhìn thấy người bị siết cổ chết chính là nàng ta. Thiếu gia cũng biết ngài nhìn thấy. Nồ tỳ đã hồi báo sự tình chúng ta đêm đó đi ra ngoài có nguyên nhân, nhưng tiểu tiện nhân Lan Hinh Các kia lại không thừa nhận nàng ở trong viện đã gặp qua ngài. Một lúc sao ngài hãy nên cẩn thận”

Diệp Vãn Tô gật gật đầu, thu lại ống tay áo: “Ta đã biết, ngươi yên tâm”

Dù sao đây đều là Kim Quế đã từng trãi qua, kết cục cũng không thay đổi,chi bằng coi như một tuồng kịch, trải nghiệm yêu hận vướng mắt của phàm nhân.

Theo lời kể tiểu nha hoàn nói, vị Hàn di nương đã chết này thật ra là mẹ đẻ của Lâm Bắc Âm, năm đó chủ mẫu Vương thị vì muốn ngồi ổn định chính thê, liên lập kế hoạch đoạt con trai của nàng, cũng chính là Lâm Bắc Âm.

Ngày trước Vương thị còn đặc biệt kêu Kim Quế đến dạy bảo, trong lời ý tứ hy vọng Kim Quế cũng làm giống nàng năm đó, đoạt đứa con trong bụng Liễu di nương, nhưng Kim Quế tựa hồ không đồng ý.

Diệp Vãn Tô đi lên phía trước, nhận lấy hương từ nha hoàn, ở trước bài vị Hàn di nương bái, toàn bộ quá trình nàng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo mười phần của Lâm Bắc Âm.

Thẩm Tri đi vào vẫn luôn đứng yên lặng ở một góc, nhìn kĩ mọi người trong linh đường, bởi vì Kim Quế có lẽ ở trong số họ lặng lẽ quan sát.

Nhưng không tự chủ được chỉ cần ánh mắt thoáng thấy Lâm Bắc Âm, Thẩm Tri trong lòng không kiềm nén được lửa giận. Trước đây mọi người đều ca ngợi Lâm Bắc Âm là thần quân lòng mang thiên hạ, tướng mạo phong độ cử chỉ vô song, ở trên tam giới ít nhiều cũng được các nữ tiên quân thương nhớ.

Nhưng chỉ có Thẩm Tri biết ngươi này có bao nhiều tâm cơ, ra vẻ đạo mạo bao nhiêu, đối với sư phụ mơ ước lại bấy nhiêu xấu xa.....

Diệp Vãn Tô hương mới vừa cắm trên lư hương, đột nhiên liền bị gãy, ánh nến phực lửa trước mặt linh vị, càng trùng hợp chính là không biết từ đâu cơn gió dữ kéo tới, những lá cờ treo trước hiên nhà bắt đầu không ngừng lắc lư.

“Không tốt! Không tốt! Hàn thị đã hiển linh!”

“Trời ạ! Phải làm sao bây giờ! Sẽ không thật sự là thiếu phu nhân gϊếŧ nàng chứ!”

Trong lúc nhất thời khủng hoảng lan tràn khắp toàn bộ thính đường. Cho dù Diệp Vãn Tô có giải thích như thế cùng Lâm Bắc Âm, nhưng hắn hoàn toàn không tin, vụ này kiện tụ lộn xộn phát triển đến cuối, có rất nhiều nhân chứng lộn xộn, tiểu nha hoàn tận tâm trung thành bị đánh tới thoi thóp vẫn bảo hộ chủ nhân.

Cho dù là vậy Lâm Bắc Âm vẫn như cũ ngoảnh mặt làm ngơ, hắn chỉ tin vào lời nói của Liễu di nương, quyết tâm đem chính thê cùng mình kết tóc phu thê đưa vào chỗ chết.

Sự tình phát triển đến tận đây, Diệp Vãn Tô phi thường tức giận, cho dù trước mặt nàng là nam nhân tuấn tú Lâm Bắc Âm sư đệ, nàng cũng muốn cho hắn hai cái tát.

Sự phẫn uất dâng trào quanh thân, mọi thứ trước mắt biến ảo xoay tròn, sắc trới bắt đầu u ám, lọt vào tầm mắt chính là căn địa lao, trên mặt tường có phiến nhỏ cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn xung quanh, chỉ thấy lúc này bên ngoài đứng không ít người, nghe bọn họ nói chuyện, tựa hồ như nói lời từ biệt.

Diệp Vãn Tô đứng ở phía trước của sổ, hỏi: “Kim Quế, ngươi đang ở đâu?”

Một lúc sau, một cổ hàn ý lạnh leo dọc lên sóng lưng nàng, Kim Quế lần đầu tiền dùng hình người xuất hiện trước mặt Diệp Vãn Tô, trên người nàng chính là bộ hôn phục màu đỏ, phá lệ kiều diễm: “Ngày đó chính ta ghé vào cửa sổ, nhìn mặt hắn lần cuối"