Không bao lâu, giữa tiếng gầm thảm thiết của con hung thú, tấm màn đen ảo cảnh trước mắt tan biến.
Nối tiếp là luồng ánh sáng trắng đến chói mắt, gió mát phất qua thổi tan mùi máu dày đặc, Diệp Vãn Tô cùng Thẩm Tri rơi trở về ảo cảnh bình thường, chỉ là không thấy bóng dáng Cảnh Tố đâu.
Thẩm Tri thu hồi đôi cánh lại, ma văn còn chưa tiêu tan, hai mắt đỏ sậm, trên mặt đầy máu, thoạt nhìn có chút dọa người. Hắn vuốt lại cọng tóc rời rạc trên trán, cười lộ ra một bên răng nanh, túm ống tay áo Diệp Vãn Tô nhẹ nhàng khẽ lanh động: “Sư phụ, mới vừa rồi ta có phải rất lợi hại hay không?”
Diệp Vãn Tô đầu ngón tay thu lại lá bùa, ném khăn tay cho hắn, ngữ khí bình tĩnh lạnh lùng nói: “Mau lau đi, mặt đầy là máu, bẩn muốn chết”
Thẩm Tri nắm chặt khăn tay, nghiêm túc chùi lên mặt cười, hắn biết sư phụ nhất định mạnh miệng, mới không khen hắn lợi hại, nhất định là như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn tăng lực lau mặt lên vài phần, chà sát đến gò má phiếm hồng, có chút đau. Diệp Vãn Tô nhìn hắn một cái rồi lại thở dài, đoạt lấy chiếc khăn: “Hạ xuống một chút.”
Thẩm Tri hắc hắc cười liền hạ lưng xuống, vươn cổ, đem mặt đưa sát vào Diệp Vãn Tô, thân mật cọ cọ chóp mũi nàng, hắn còn chưa kịp hài lòng, Diệp Vãn Tô bất đắc dĩ né tránh về phía sau, chuyên tâm lau vết máu cho hắn: “Khi nào ngươi lại có đôi cánh!”
Thẩm Tri cả người cứng đờ, ánh mắt né tránh, ra vẻ lơ đãng nói: “Sư phụ cũng biết, ta vốn mang một nửa huyết thống ma tộc, khả năng....... Liền như vậy mà mọc ra. Ta cũng không biết, dù sao dùng cũng khá tốt”
“Ân”
“Sư phụ, vừa rồi những đầu súc sinh kia cũng thật ghê tởm.....”
Diệp Vãn Tô động tác trên tay vẫn không dừng lại, không chút để ý xen vào nói: “Ma Tôn Sơn cũng có cánh như vậy. Trong ma tộc thượng cổ, chỉ có hậu dệu chính thống sau khi thành niên mới mọc ra cánh. Ngươi mang một nửa thân thể ma tộc, nếu tính mọc ra thực lực cũng hẳn là kém so với bậc cha chú mới đúng”.
Diệp Vãn Tô tiếp tục nói: “Nhưng với vừa rồi ta đã nhìn thấy, cánh của ngươi so với Ma Tôn Sơn chỉ có hơn chứ không có kém, trong cơ thể ngươi cơ hồ còn có luồng ma khí hỗn loạn, bản thân ngươi còn đang chiến đấu thần thức với nó, tựa hồ có chút giống bóng dáng của vị cố nhân kia. Thẩm Tri ngươi còn không tính toán cùng sư phụ nói một chút sao?”
Diệp Vãn Tô cười, đôi mắt sáng quác nhìn Thẩm Tri đang đối diện.
Sau một lúc lâu, sắc mặt Thẩm Tri càng thêm khó coi, ma văn căn bản sắp tiêu tan lại lần nữa hiện lên, âm thanh có chút khàn khàn, chậm rãi lạnh lùng nói: “Sư phụ, ta hiện tại không phải rất tốt sao? Những sự tình đó, vài thứ không quan trọng!”
Diệp Vãn Tô nhẹ nhàng xoa giữ mày ma văn, cười cười: “Đừng khẩn trương, vi sư chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi”
Lời tuy như thế, nhưng trong lòng nàng lại sớm đã có đáp án.
Chính nàng đã tiêu tan lại có thể lần nửa trong thân thể khác sống lại, thì Ma Tôn Sơn cùng nàng phân chia cao thấp làm sao có thể không được?
Ma vực là nơi của đám yêu ma, nếu không phải là hung ác nhất thì rất khó sống sót, huống chi Thẩm Tri người từng thay tiên cốt lại từ đám yêu ma bò lên đến địa vị như hiện giờ, ngoại trừ huyết thống cấm thuật, còn những việc khác hắn không chịu nói, có lẽ liên quan tới Ma Tôn Sơn để giao dịch.
Thẩm Tri quanh thân lãnh ý chưa tan, ánh mắt dò xét cũng không hề giảm.
Diệp Vãn Tô thu hồi tay, giúp hắn chỉnh sửa vạt áo, cuối cùng vỗ vỗ vai hắn nói: “Thẩm Tri à, ta cũng chưa từng dạy ngươi cách nhìn người. Đi thôi, cảnh tượng lại thay đổi, bây giờ tìm Kim Quế mới quan trọng, Cảnh Tố cũng không nhìn thấy”
Dứt lời, Diệp Vãn Tô xoay người liền đi về phía cửa.
Thẩm Tri nhìn bóng dáng nàng rời đi, mày nhíu chặt, thật lâu sao hắn dùng sức chà sát mặt, cười.