Diệp Vãn Tô cắn răng, thật lâu một lúc mới kiềm chế ý muốn đánh hắn, lại nhìn thấy Thẩm Tri dang hai tay ra, nhún vai nói: “Nhưng cho dùng sư phụ có đồng ý, đồ nhi cũng không biến ra được Lâm Bắc Âm tới chỗ này. Ta ở chỗ này lâu như vậy cũng chưa nhìn thấy hắn. Tám phần chúng ta đều trúng kế của Kim Quế rồi”
Diệp Vãn Tô cau mày, đảo mắt qua nhìn Thẩm Tri, nhưng nàng không cảm thấy hắn giống như nói dối.
“Sư phụ, người không tin ta?”
“Ta ai đều không tin, ngươi đừng gọi ta là sư phụ, nghe thật phiền toái!”
Biểu tình Thẩm Tri lập tức cứng lại, hắn kỳ thật không phân biệt lúc nào nàng tức giận lúc nào nàng nói thật, chỉ cần lời đó của Diệp Vãn Tô nói ra hắn hết thảy đều cho là thật, cho nên tâm tình lúc này không tốt.
Mặc không tiếng động lặng lẽ đi theo phía sau Diệp Vãn Tô, nhìn sư phụ của mình dùng linh lực tìm kiếm người mà hắn ghét nhất thần hồn Lâm Bắc Âm.
“Thẩm Tri ngươi lúc nào đã tới đây? Làm sao mà tới?”
“Sư phụ, người vì Lâm Bắc Âm mà tra hỏi ta?” Thẩm Tri đột ngột dừng bước, dùng sức chế trụ cánh tay Diệp Vãn Tô, đem người kéo đến trước mặt mình.
“Ngươi đây là có bệnh à? Không biết phân biệt nặng nhẹ sao? Nếu đây quả thật là mưu kế của Kim Quế, chúng ta trước mắt thật sự trúng kế của nàng rồi, ngươi không cần nóng nảy dễ lộ sơ hở, ngươi ở đây cùng ta so đo chuyện này, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta giống thứ ngoài kia trở thành oán khí?”
“Ta không biết nặng nhẹ? Vậy sư phụ ngươi nói ta cùng Lâm Bắc Âm ai quan trọng hơn?”
Diệp Vãn Tô bất đắc dĩ thở dài, dỗ dành: “Ngươi cùng hắn làm sao có thể so được? Các ngươi không giống nhau, ngươi đối với ta có bao nhiêu trọng lượng, ngươi còn không rõ sao, trước mắt ta cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi còn không hiểu? Huống chi khi ta sống lại người đầu tiên ta tìm là ngươi, không phải tìm hắn, ngươi còn không hiểu?”
Hiển nhiên những lời nói này đối với Thẩm Tri có tác dụng, trên mặt hắn nổi lên hai vệt ửng hồng, ngay cả vành tai cũng nhiễm một tầng hồng nhạt, khóe miệng treo lên hình vòng cung, giống tiểu cẩu được dỗ dành đến vui vẻ hận không thể phe phẩy cái đuôi nhào vào lòng Diệp Vãn Tô để lăn lộn.
Diệp Vãn Tô vờ như thở phào nhẹ nhõm, rèn sắt khi còn nóng, ôn nhu vỗ vỗ gương mặt Thẩm Tri nói: “Về sau loại vấn đề ngu xuẩn này đừng hỏi nữa, trước kia ta đã nói ngươi là đồ đệ duy nhất của ta, sống nhiều năm như vậy, tiểu hài tử ngươi cũng nên biết duy nhất là ý gì, đúng không!”
Thẩm Tri nhấp môi, gật gật đầu, cẩn thận nắm tay Diệp Vãn Tô đưa cạnh môi hôn lên.
Cho dù lòng hắn biết rõ những lời này sư phụ chỉ để lừa gạt hắn, nhưng cũng không còn cách nào khác, lời này của nàng khiến thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, hắn tình nguyện bị nàng lừa gạt cũng không muốn đối mặt với hiện thực đẫm máu này.
Sau khi tìm kiếm được một lúc, Diệp Vãn Tô đi quanh cây Kim Quế vài lần, nàng cảm thấy hơi thở Lâm Bắc Âm ở nơi này rõ ràng nhất, nhưng không biết tại sao Lâm Bắc Âm lại không muốn xuất hiện.
Nàng nhìn Thẩm Tri đang khoang tay đứng dựa vào thân cây cách đó không xa, nhớ lại Kim Quế đã từng nói Lâm Bắc Âm có chuyện muốn gặp nàng.
Có lẽ đánh lạc hướng Thẩm Tri đi Lâm Bắc Âm liền xuất hiện cũng không chừng.
Nghĩ xong, nàng nhìn Thẩm Tri vẫy tay, Thẩm Tri thấy liền đi tới, nàng nói: “Khi mới vừa vào đây, Kim Quế đưa vi sư l*иg đèn giấy, ta đã để ở ngoài cửa, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đèn kia sẽ có ích, ngươi thay ta đi lấy, đem đèn lấy về cho ta”
Thẩm Tri quay đầu lại nhìn cây Kim Quế, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Vãn Tô: “Sư phụ, người đừng lừa ta! Bằng không đồ nhi sẽ tức giận”
Diệp Vãn Tô vỗ vai hắn nói: “Yên tâm, linh lực hiện giờ của ta quá yếu, pháp thuật cũng có hạn, muốn thoát ra ngoài cũng phải dựa vào ngươi! Ngoan, nghe lời, mau đi lấy đèn về đây”