Trên đỉnh núi, Tô Điềm kỳ thật cũng không ngủ, đêm đã khuya, gió thu lạnh, Tô Điềm lại một chút buồn ngủ cũng không có.
Nàng không đốt đèn, nằm bò trên giường, lấy gối đầu kê ở ngực để nằm bò cho thoải mái hơn, một tay chống cằm, một tay lật xem sách.
Trong sách nhỏ, từng bằng hữu của nàng đều bị nàng gọi ra nhìn thoáng qua, ký ức của nàng cũng không hoàn chỉnh, nhưng thông qua việc gọi ra tàn hồn của những lão bằng hữu nàng vẫn có thể khôi phục thêm một chút ký ức linh tinh vụn vặt, khiến nàng vừa hiểu ý cười vừa cảm thấy lòng hơi chua xót, điều này làm nàng luyến tiếc không muốn ngủ.
Chờ đến khi lật về sau, lúc Tô Điềm nhẹ nhàng gọi đến Lục La, nàng phát hiện tranh vẽ Lục La không sáng lên, tàn hồn cũng không hiện ra, trong lòng lập tức lộp bộp, chẳng lẽ nguyên thần của Lục La đã hoàn toàn tiêu tán?
Lục La là thực vật tu luyện thành linh thức, giống như nàng đều là hoa cỏ, từ thời viễn cổ, quan hệ giữa các nàng cũng rất tốt. Nàng gọi một hồi mà trong tranh vẫn không có phản ứng, tâm tình Tô Điềm liền trở nên nặng nề, vốn dĩ những lão bằng hữu đều chỉ còn lại một sợi tàn hồn, còn Lục La thì không còn lại chút nào, nguyên thần trong quyển sách này làm sao lại biến mất được? Tô Điềm có chút bối rối, trong lòng rối loạn, trên hàng mi mềm cũng đã đọng nước mắt.
Đợi một lát, nàng cúi đầu, ủ rũ tiếp tục lật xem, kết quả liền nghe thấy một giọng nói vang lên: “Ai đang gọi ta?”
Toàn thân Tô Điềm đều sợ ngây người, sau đó nàng vén chăn ngồi dậy từ trên giường, đưa tập tranh trong tay lên trước mắt, lại gọi vài tiếng: “Lục La, Lục La, ngươi còn sống sao?”
Trên bức họa vốn đen trắng trong sách bỗng nhiên nhuộm màu xanh biếc, như thể được ngâm trong hồ nước xuân, bên trong bỗng vươn ra một đoạn dây leo mảnh mai uốn lượn, phía trên còn mọc ra một mảnh lá non. Dây leo quấn lấy đầu ngón tay Tô Điềm, phát ra tiếng vui vẻ: “Tô Điềm à, ngươi còn sống sao?”
Lục La cũng đã ngủ rất lâu, nhưng nàng ấy không phải bị ép buộc ngủ say, mà là tự mình ngủ đông, những loài thực vật như nàng ấy thường thích ngủ đông để khôi phục sức mạnh, Lục La lại sống quá lâu nên lười quan tâm đến nhân gian tang thương, chỉ cần ngủ một giấc là yên. Nếu không phải Tô Điềm gọi nàng ấy, nàng ấy ít nhất còn có thể ngủ thêm hơn một ngàn năm nữa.
“Ngươi hiện tại ở đâu?” Gặp được một đồng loại, Tô Điềm kích động đến rơi nước mắt.
“Ta, ta ở…” Lục La vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc vẫn chưa rõ ràng, nàng ấy suy nghĩ một lát rồi nói: “Không biết là chỗ nào, nhưng ta biết vị trí của ngươi, ta sẽ tới tìm ngươi.” Một sợi nguyên thần của Lục La ở trong quyển sách của Tô Điềm, bị Tô Điềm đánh thức, nàng ấy có thể dễ dàng cảm ứng được vị trí của Tô Điềm.
“Tốt, ta hiện tại không có linh khí, tìm ngươi cũng không tiện lắm.” Tô Điềm gật đầu nói.
“Ngươi làm sao lại hỗn đến mức kém như vậy.” Lục La cười nói, chỉ là ngay sau đó nàng ấy bỗng nhiên khẽ hô lên một tiếng: “Không ổn rồi.”
“Sao vậy?” Chẳng lẽ lão bằng hữu vừa mới tỉnh lại liền gặp chuyện ngoài ý muốn? Tô Điềm lập tức thấy lo lắng, tim như nhảy lên tận cổ họng.
“Ta ngủ quá lâu, trên người có không ít người. Tạm thời không thể tùy tiện hoạt động.”
Lục La sinh trưởng trong thiên địa hàng ngàn vạn năm, sau khi ngủ say ngàn năm thì thân thể đã như núi non, hiện tại trong mắt thế nhân chính là long mạch sơn xuyên, nếu tùy tiện di động, sẽ khiến rất nhiều sinh linh gặp tai ương.
“Chờ ta mấy ngày, ta luyện ra một cái bản sao rồi đến tìm ngươi.” Lục La nói.
Hai người lải nhải nói chuyện rất lâu về những chuyện năm xưa, Lục La còn nói mọi người đều ngã xuống, chỉ còn lại một nàng ấy là một yêu quái sống sót, thật sự nhàm chán. Lúc thần ma đại chiến, nàng ấy cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, nào ngờ lại có thể tỉnh lại, sau đó cứ mãi ăn ăn ngủ ngủ, mơ mơ hồ hồ, những ngày tháng trôi qua thật sự rất vô vị.
“Ta tìm kiếm rất lâu, khi ấy những bằng hữu có linh trí, tu vi bất phàm, không còn một ai.” Nói đến đây, giọng Lục La có chút nghẹn ngào, “Những sinh linh còn tồn tại đều ngây ngốc, ta không tìm được lấy một ai có thể nói chuyện.”
Nàng ấy đã tìm kiếm rất lâu trong thiên địa, từng mảnh đất đều bị nàng ấy lật qua, tìm được chỉ là thi cốt của những bằng hữu xưa, không có một ai còn sống. Mà Tô Điềm, trong ký ức của nàng ấy, lẽ ra đã không còn sót lại thi cốt, lại không ngờ rằng, nàng ấy cũng vẫn còn tồn tại.
Tô Điềm nghe Lục La nói xong thì trầm mặc một lúc, nàng bỗng nhiên cảm thấy, bản thân ngủ một giấc rồi tỉnh lại đã là ngàn vạn năm sau, thật ra là rất may mắn. Sự cô đơn của Lục La khi đó, chỉ qua những miêu tả đơn giản, nàng liền có thể cảm nhận được.
Tựa như một người một mình đi trong hoang mạc, chỉ có cô tịch và chết chóc làm bạn.
“Chỗ ta đang ở hiện tại có rất nhiều tiểu yêu quái, rất ngốc nhưng rất thiện lương, đặc biệt dễ thương, đặc biệt nghịch ngợm, đến lúc đó ngươi đến rồi, chúng ta cùng nhau dạy bọn họ học pháp thuật thế nào?”
Tô Điềm giới thiệu các yêu quái ở Hắc Phong Sơn cho Lục La, nàng cười ha ha kể những chuyện mới xảy ra gần đây, cũng khiến tâm tình Lục La thoải mái hơn rất nhiều.
Không bao lâu, Lục La liền nói: “Nghe rất thú vị, vậy tạm thời không nói nữa, ta phải đi luyện một cái bản sao, nhanh chóng đến tìm ngươi.”
Dây leo quấn quanh Tô Điềm nhanh chóng rút vào giữa quyển sách, ánh sáng xanh cũng dần biến mất, khóe miệng Tô Điềm khẽ cong lên, trên mặt là nụ cười tươi đậm đến không tan nổi, nàng vội vàng lật sang trang sau tiếp tục gọi, hy vọng còn có thể gặp thêm một tồn tại nữa, nhưng mà khi lật đến trang cuối, cũng không có ai đáp lại nàng một tiếng.
Trong lòng Tô Điềm không khỏi có chút mất mát, ngón tay nàng khẽ run lên mở ra tờ cuối cùng, lại phát hiện trang đó vẽ giống như bùa chú nguệch ngoạc, căn bản nhìn không ra rốt cuộc là cái gì, mà nàng cũng không có ấn tượng gì về nó.
Ngón tay nàng cọ lên trang sách, vẫn không có một chút phản ứng nào. Đợi một lúc lâu, vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Tô Điềm khép sách lại và cất đi, nàng phát hiện mình đã ngồi nhìn cả một đêm, lúc này trời cũng đã gần sáng. Có nên ngủ thêm một lát nữa không? Ngay lúc Tô Điềm tính chui vào ổ chăn nằm nghỉ một chút, thần thức của nàng bắt được một chút động tĩnh ngoài cửa sổ.
Sớm như vậy, Tiêu Vọng đã dậy rồi?
Tô Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy Tiêu Vọng thò đầu qua, mà Tiêu Vọng hiển nhiên không ngờ Tô Điềm đã thức, hai mắt mở to như chuông đồng, còn phát ra lục quang sâu kín.
Tiêu Vọng nhổ trọc hoa cúc, cũng không đếm được con số chính xác, nhưng hắn cũng không trực tiếp ném đi, mà là đem toàn bộ cánh hoa đều thu thập lại, định nhờ lão Vương giúp đếm, lúc này mới vội vàng chạy đến chỗ lão Vương.
Sau khi hắn đến nơi, tự nhiên muốn nhìn xem Ngọt Ngào một chút, vốn chỉ định lén nhìn một cái là đủ, nào ngờ Ngọt Ngào lại đang ngồi ở đầu giường. Mái tóc đen nhánh của nàng như thác nước, ngọn tóc rủ xuống giường trải thành một tầng, ánh trăng bạc chiếu lên đó, khiến cho mái tóc như mực loang ấy hiện ra ánh sáng lóng lánh như ngọc, giống như tơ lụa thượng hạng quấn quanh lòng hắn.
Mà nàng nửa người trên chỉ mặc một chiếc yếm, hoa phù dung màu vàng nở rộ trên dáng người đầy đặn của nàng, khiến đóa hoa ấy trông như sống động thật sự, như thể chỉ cần duỗi tay ra là có thể hái lấy, nâng trong tay thưởng thức. Tóc đen như mực, làn da trắng như tuyết, ngoái đầu lại nhìn, con ngươi nàng như ngân hà đầy sao, sáng ngời chói mắt.
Tiêu Vọng đến cả tay đang cầm lá cây gói hoa cúc rơi xuống đất cũng không hay biết, hắn ngẩn người đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người như bị sét đánh trúng, trong mũi dường như có máu nóng trào ra, còn nơi dưới thân thì càng trướng đến đau nhức, dựng cao căng lên trong quần, hoàn toàn không chịu sự khống chế của đại não.
“Huynh dậy rồi? Thật sớm.” Tô Điềm không phải cô nương thế gian, tay chân trần bản thân nàng cũng không cảm thấy có gì to tát, lúc này thấy Tiêu Vọng đã đi lên, cũng không định ngủ tiếp, dù sao cũng không đắp chăn, nàng khoác thêm áo trung y, hỏi: “Sớm vậy, đến có việc gì sao?”
“Có phải vết thương đau, muốn thay thuốc không?” Tô Điềm lại hỏi.
Tiêu Vọng lúc này mới hoàn hồn, mặt đỏ bừng lên, hai chân cũng khép chặt lại, lúc này sợ bị Tô Điềm nhìn thấy phản ứng của mình, chỉ muốn kẹp đuôi bỏ chạy. Bị đôi mắt trong trẻo kia nhìn chằm chằm, Tiêu Vọng lắp bắp nói: “Không… không có gì, không có gì, chỗ này phong thủy tốt, ta lên đây luyện quyền một chút!”
Hắn xoay người, dưới gốc đại thụ bên cạnh bắt đầu ha ha đánh vài quyền, sau đó phát hiện ngọn lửa trong người hoàn toàn không dập xuống được, lại nghe thấy trong phòng Tô Điềm có tiếng nàng rời giường xuống đất, lập tức vừa xấu hổ vừa cuống quít bỏ chạy, vượt qua một đỉnh núi rồi nhảy vào ao nhỏ dưới khe núi, cả người lập tức chìm vào trong nước.
Tô Điềm mặc xong y phục mở cửa phòng, hít sâu một ngụm không khí trong lành buổi sáng, nàng nhìn về phía gốc cây, lại phát hiện Tiêu Vọng vừa mới còn đang luyện quyền ở đó giờ đã chạy mất dạng như một cơn gió, nàng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đi ra ngoài múc nước rửa mặt, sau đó vào bếp làm chút đồ ăn sáng.
Lần trước đi trấn trên mua đồ về, trừ mấy thứ vải vóc ra, nàng còn mang về ít hạt giống, liền dự định mấy ngày tới sẽ dẫn các yêu quái thương lượng sửa sang lại một vườn rau nhỏ, đem hết những hạt giống đó gieo trồng. Còn mấy con gà vịt và cá kia nữa, không biết có còn sống không.
Tô Điềm cùng lão Vương đang ăn sáng trong phòng, thì Tiêu Vọng đã ngâm mình trong nước lạnh nửa canh giờ và thay một bộ quần áo khác, lại lén lút chạy trở về, trốn ngoài cửa sổ của Tô Điềm.
Sáng nay lúc chạy quá vội, hắn làm rơi mất hoa cúc.
Nhìn cánh hoa cúc rơi rụng trên mặt đất, dường như còn bị người giẫm một chân, đều bị giẫm đến nát bấy, sắc mặt Tiêu Vọng lập tức trầm xuống, toàn thân toát ra sát khí. Rốt cuộc là ai giẫm, ngươi ra đây! Xem lão tử có đánh chết ngươi không!
Nghĩ tới nghĩ lui, nơi này ngoài lão Vương thì chỉ có thể là Tô Điềm đã đi qua, khả năng là Tô Điềm còn lớn hơn. Tiêu Vọng cả người đều như muốn khóc mà không ra nước mắt.
Mẹ nó chứ, rốt cuộc là thích hay không thích đây!
Thật đúng là ý trời trêu người... à không đúng, là "trêu yêu"...