Buổi sáng, Tô Điềm gọi bảy tám yêu quái thương thế đã lành đi đến chỗ Trường Mi Thụ lão dưới chân núi để chỉnh đốn phiến vườn rau.
Nơi này linh khí nồng đậm, hoàn toàn không cần phí chút tâm tư nào để chăm dưỡng, bình thường rau xanh tùy tiện thế nào cũng có thể mọc tốt, giống như mấy củ cải to sau núi vậy. Nàng đem hạt giống gieo vào trong đất, sau khi làm xong, trên đường trở về lại nhặt được một sọt nấm trong rừng thông, nấu một nồi canh nấm, ngon đến mức suýt nữa cắn rớt đầu lưỡi mình.
Ăn uống no đủ, Tô Điềm cũng không ngủ trưa, nàng hoàn toàn không buồn ngủ, liền ngồi xuống dưới gốc đại thụ ở cửa, lấy kim chỉ ra để vá quần áo cho đám yêu quái ở Hắc Phong Sơn. Mới vừa vá xong một cái mụn vá, liền thấy một đoàn mây lửa đỏ bay tới.
Nàng dùng răng cắn đứt sợi chỉ, sau khi thu dọn quần áo và kim chỉ xong mới cười nói: “Tiểu Phi sao lại chạy về đây rồi?”
Mỗi ngày đều chạy về nhà, chủ nhân của cậu không bực cậu sao?
“Ngọt Ngào, chủ nhân Vọng Thư bảo đệ đến nói cho muội, dạo gần đây không cần phải ra ngoài đâu.”
Lúc này, Tiêu Vọng cùng Hồ Tam bọn họ cũng cọ cọ cọ mà chạy tới đỉnh núi chỗ Tô Điềm, từ xa đã bắt đầu ồn ào: “Tại sao lại không cho ra ngoài vậy?”
“Thanh Vân Tông phái rất nhiều người âm thầm tìm Ngọt Ngào, chắc là muốn đem Sơn Hải Kinh mang về.”
Đến lúc đó sẽ nói là truyền nhân của đồ phổ cảm tạ Thanh Vân Tông đã dốc lòng bảo quản vật quy về chủ cũ, tự biết không thể hiểu rõ huyền cơ trong đó, nên nguyện ý dâng tặng đồ phổ cho Thanh Vân Tông. Như vậy, Thanh Vân Tông không những không mất mặt mũi, danh vọng e rằng còn tăng thêm một bậc.
“Bọn họ đại khái là muốn thu nhận Ngọt Ngào làm đồ đệ, sau đó nhân cơ hội đem Sơn Hải Kinh âm thầm quanh co lòng vòng mà thu lại.” Tiểu Phi tiếp tục nói. Mấy lời này đều là do Tần Vọng Thư suy đoán, Tiểu Phi đến báo tin, liền đem toàn bộ thuật lại một lần.
“Vọng Tiên trấn ẩn giấu rất nhiều tu sĩ. Trước mắt bọn họ vẫn chưa phát hiện ra chỗ chúng ta.”
Tô Điềm gật đầu, “May mà có Tiểu Phi đến báo tin, bằng không nếu chúng ta ra ngoài, chưa biết chừng phía sau sẽ bị bám theo một cái đuôi, đến lúc đó lộ ra vị trí, không tránh khỏi lại sinh ra chuyện phiền toái.”
Trước đây nơi này bị sói yêu phát hiện, cũng là vì yêu quái ra ngoài sơ ý, để sói yêu sờ đến tận cửa lớn.
“Chủ nhân của Tiểu Phi chính là vị tiên nhân đã từng giúp một đại ân……” Lão Vương đứng bên cạnh cảm thán, “Sống cả đời còn chưa từng thấy thần tiên, không biết hắn trông thế nào, có phải quanh người phát thần quang, tay cầm đại khảm đao, uy phong lẫm liệt khí vũ hiên ngang không?”
Tiêu Vọng hừ một tiếng khinh thường, trừng mắt nói: “Chỉ với dáng vẻ nhược kê (yếu ớt như con gà) kia của hắn, làm sao có thể oai phong hùng tráng bằng lão tử?”
Nói xong, hận không thể đấm vài cái vào ngực mình, rồi ngao ngao kêu lên hai tiếng để biểu hiện sức mạnh lớn của mình.
“Lúc trước nhờ có Tần Vọng Thư giúp đỡ, giờ lại phái đệ đến nhắc nhở chúng ta, hắn thật sự là một vị thần tiên tốt.” Tô Điềm vừa nhìn Tiểu Phi vừa cười tủm tỉm nói, “Đệ theo đúng người rồi.”
Tiểu Phi cũng rất vui vẻ mà ngẩng đầu lên, còn phát ra một tiếng “phì phì” từ mũi. Lúc này, Từ nương tử đem một vò rượu mang tới, “Đây là rượu trái cây ta tự ủ, đã chôn được một trăm năm rồi. Chủ nhân của Tiểu Phi đã giúp đỡ chúng ta, chúng ta cũng không có gì quý để tặng, liền đưa một vò rượu này, ngươi mang về cho hắn đi.”
“Tặng lễ vật cho tiên nhân thì không thể quá khó coi, ta bên này còn có một củ nhân sâm nhỏ ba trăm năm tuổi.” Người nói là Hồ Tam, hắn vốn rất cơ linh, biết rõ cần phải ôm chặt cái đùi to của thần tiên, cho dù đau thịt thật sự, cũng đem đồ trân quý của mình cống hiến ra.
Mọi người đều chân thành cảm tạ Tiểu Phi cùng chủ nhân của cậu, nếu không có bọn họ, Ngọt Ngào có thể đã không trở về được. Thế là đám yêu quái nơi đây đều lục lọi đáy hòm tìm lễ vật tương xứng, Tiêu Vọng trên mặt có chút không chịu nổi, hắn nghĩ nghĩ, đang định xoay người đi lấy đồ thì đã nghe lão Vương kêu: “Lão đại, đừng có lấy củ cải…”
“Ai nói lão tử lấy củ cải?”
Ngọt Ngào còn đang nhìn đây này, hắn mới không muốn để lại ấn tượng keo kiệt trước mặt Ngọt Ngào. Hắn trở về động phủ, lấy ra bộ ngân giáp của sói yêu ngàn năm, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt Tiểu Phi: “Cầm lấy, ta và Ngọt Ngào cảm ơn hắn đã giúp đỡ.”
Đưa đồ là xong, ngàn vạn lần đừng có đến làm quen với ta. Còn dám thân mật gọi nàng là Ngọt Ngào, tên đó nhất định phải giữ khoảng cách rõ ràng!
Sói yêu kia tu hành ngàn năm, chiến giáp trên người quả thật là một pháp bảo không tồi, cũng là vật mà Tiêu Vọng quý trọng nhất. Hắn vốn tính mặc bộ chiến giáp này ra đứng trước mặt Ngọt Ngào để nàng vẽ tranh cho mình, hiện giờ đành nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, đem chiến giáp tặng cho Tiểu Phi. Tuy Tần Vọng Thư là tiên nhân, nhưng y phục đơn sơ, cũng không có pháp bảo gì, thi triển vài pháp thuật cũng không có linh khí, e rằng không giàu có, pháp bảo này hẳn là có thể dùng được.
Làm tiên nhân mà còn nghèo kiết hủ lậu như thế, hắn còn chẳng muốn thành tiên, chỉ muốn trông giữ Hắc Phong Sơn cùng huynh đệ, cùng Ngọt Ngào sống hết cả đời, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Tiểu Phi sau khi báo tin, liền ở trên Hắc Phong Sơn chạy vài vòng, rồi cõng theo lễ vật của mọi người quay về. Tô Điềm tiếp tục vá quần áo, Từ nương tử thì đi từng chỗ dặn dò đám yêu quái Hắc Phong Sơn gần đây cấm ra khỏi cửa. Nếu thật sự bắt buộc phải đi, thì nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được để tu sĩ Thanh Vân Tông lần theo dấu vết đến đây.
Đến chiều, Tô Điềm bảo Từ nương tử thông báo cho toàn bộ yêu quái Hắc Phong Sơn, nàng muốn dạy bọn họ tu luyện pháp quyết.
“Ta tuy không có tu luyện, nhưng nhà ta là thế gia tu chân, vẫn còn lưu giữ một số pháp quyết tu luyện truyền lại đến nay. Ta muốn dạy cho mọi người, sau này khi thực lực tăng lên, sẽ không dễ bị ức hϊếp.” Tô Điềm nói.
“Ai mẹ nó dám ức hϊếp huynh đệ của ta, lão tử một thương đập chết hắn!” Tiêu Vọng như pháo nổ, vừa nghe liền bùng lên. Chẳng qua vừa hét xong thì bị Tô Điềm liếc một cái, hắn lập tức nén giận, ho khan một tiếng nói: “Học, nhất định phải học, ta lập tức gọi toàn bộ huynh đệ đến đây!”
Tiêu Vọng đứng trên đỉnh núi hét một tiếng, không bao lâu sau, hơn một trăm yêu quái Hắc Phong Sơn đều vây lại đây. Mọi người ngồi thành một vòng quanh Tô Điềm, yêu quái vóc dáng nhỏ ngồi vòng trong, vóc dáng lớn ngồi vòng ngoài, sắp xếp theo tầng lớp như vòng tuổi tác, lấy Tô Điềm làm trung tâm, dần dần lan ra ngoài.
Tiêu Vọng cao to, bị đẩy ra sau cùng, nhưng phát hiện yêu quái quá đông, đứng sau cùng không nhìn rõ, nên dứt khoát trèo lên cây, ngồi trên cây nghe giảng pháp quyết.
“Hôm nay ta sẽ dạy các người cách dẫn động thiên địa linh khí, mượn lực từ trời.” Tô Điềm nói xong thì khoanh chân ngồi xuống, “Hai tay tạo thành tử ngọ quyết, bốn ngón tay khép chặt giữ ở giữa. Vạn niệm thu về, tiến vào hư không…”
Nàng muốn nói cho bọn họ biết, nếu muốn mượn thiên địa linh khí, trước tiên phải tĩnh tâm cảm nhận nó. Nhưng vừa dứt lời, liền thấy mấy yêu quái ngồi phía trước đã bắt đầu lật đật đếm ngón tay: “Hai, bốn, vạn…”
Phát hiện… không đủ ngón tay…
Khóe miệng Tô Điềm giật giật, thật sự không biết phải nói gì cho phải. Các ngươi lĩnh hội sai trọng điểm rồi đó!
Tuy có phần bất đắc dĩ, nhưng tâm trạng của Tô Điềm vẫn rất tốt, nàng kiên nhẫn hạ tính khí mà giảng giải chậm rãi. Hơn nữa giọng nói nàng dịu dàng nhẹ nhàng, lại còn âm thầm niệm an tâm chú mượn thiên địa linh khí, khiến đám yêu quái vốn khó ngồi yên cũng dần dần tĩnh lại, bọn họ ngồi quanh nàng, cùng nàng cảm ngộ thiên địa.
Hơi thở chậm rãi dài ra, rõ ràng giữa sân có hơn trăm yêu quái, nhưng tiếng hô hấp dần dần trở nên đồng bộ, dường như tất cả đều chìm vào trạng thái tĩnh lặng. Nhưng ngay lúc Tô Điềm khẽ mỉm cười, nàng lại phát hiện trong đội hình có một âm thanh không hài hòa.
Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy trên cây, Tiêu lão đại đang quay đầu nhìn nàng trừng trừng. Nàng thậm chí còn nghe được tiếng tim hắn đập loạn xạ, hô hấp cũng cực kỳ dồn dập…
Gia hỏa này, đúng thật là tinh lực tràn đầy, đến cả an tâm chú cũng không thể an định được trái tim nóng như lửa của hắn!
Vì không muốn làm phiền các đệ tử khác đang nhập định, Tô Điềm chỉ có thể xụ mặt, trừng Tiêu Vọng một cái, rồi cũng nhắm mắt lại, không thèm để ý đến hắn nữa.
Tiêu lão đại trên cây lập tức hoảng hốt, hắn học không được, liệu có phải Ngọt Ngào sẽ không để ý đến hắn nữa không?
Tiêu Vọng vội vàng xoay người ngồi ngay ngắn trên chạc cây, học theo động tác của mọi người mà khoanh chân lại, sau đó bắt đầu điều chỉnh hơi thở, hít sâu…
Đầu mũi dường như lại ngửi được một mùi hương thuid hoắc, hắn đã có thể phân biệt được, đó là mùi hương trên người Ngọt Ngào. Cũng được, quen rồi, hình như cũng không thúi, ngược lại còn có chút thơm ngọt cơ.
Một lúc sau, giọng nói mềm mại của Tô Điềm lại vang lên lần nữa, nàng niệm một câu khẩu quyết đơn giản rồi nói tiếp: “Nếu cảm nhận được thiên địa linh khí, hãy niệm khẩu quyết này, ngón tay sẽ cảm thấy hơi lạnh. Có ai cảm giác được không?”
Đây là pháp quyết hệ thủy đơn giản nhất, nhưng khác với pháp thuật hệ thủy mà Từ nương tử thi triển. Từ nương tử dùng linh khí của bản thân, còn pháp quyết này hoàn toàn mượn từ thiên địa linh khí, không hao tổn chút nào linh lực của bản thân. Lần đầu tiên thi triển, Tô Điềm cũng không kỳ vọng quá cao với bọn họ, vì hiện tại linh khí thiên địa đã loãng, cảm ứng được đã là khó, mà nếu ngón tay có thể cảm thấy hơi lạnh, thì đã là thiên phú rất tốt rồi.
Tiểu Sơ Tử đột nhiên trợn tròn mắt, cậu duỗi ngón tay ra nói: “Đệ cảm nhận được.”
Tô Điềm dùng thần thức đảo qua, nhìn thấy đầu ngón tay của cậu hiện lên ánh sáng xanh nhạt, liền mỉm cười gật đầu: “Tiểu Sơ Tử thật lợi hại, thưởng cho đệ một viên yêu đan.”
Tiếp đó, Hồ Tam cũng cảm ứng được, hắn cũng nhận được một viên yêu đan.
Người tiếp theo cảm ứng được là Từ nương tử, Tô Điềm cũng cho bà một viên yêu đan. Kết quả là, ba viên yêu đan của nàng vừa mới buổi học đầu tiên đã phát hết sạch, thật sự là trong lòng quá vui vẻ nên thưởng luôn.
Đúng lúc này, trên cây Tiêu Vọng đột nhiên lớn tiếng gọi: “Ngọt Ngào, Ngọt Ngào, ta cũng cảm ứng được!”
Tô Điềm ngẩng đầu nhìn lên, thấy đầu ngón tay Tiêu Vọng hiện lên ánh sáng lục nhạt, một cột nước từ đầu ngón tay hắn bắn ra, hình thành một thanh thủy kiếm mảnh dài, bay vèo một cái về phía đám yêu quái đang ngồi dưới đất.
Đám yêu quái trên mặt đất phản ứng nhanh, nhanh chóng tản ra, thủy kiếm kia đánh xuống đất, tạo ra một cái hố nhỏ.
Chúng yêu quái đều trợn mắt há mồm, ngay cả người thi triển pháp quyết là Tiêu Vọng cũng sững sờ, một lúc sau mới nói: “Ngọt Ngào, cái này, mẹ nó lợi hại thật đấy, còn mạnh hơn cả cây trường thương của lão tử nữa?”
Tô Điềm hơi nhíu mày, nàng càng thêm tò mò bản thể của Tiêu Vọng là gì, chẳng lẽ là một con rồng ngốc? Chỉ có Long tộc mới có thể thi triển Dẫn Thủy Quyết đơn giản mà bá đạo đến vậy…
Sau khi hoàn hồn lại, Tiêu Vọng từ trên cây nhảy xuống, hắn ngẩng đầu bước đến trước mặt Tô Điềm, lớn tiếng hỏi: “Ngọt Ngào, phần thưởng của ta đâu?”
Nói hắn ngu, nhưng hắn cũng không ngu, Ngọt Ngào chỉ có ba viên yêu đan, hắn đếm từng viên một cách đầy mong chờ, mà đến lúc phần thưởng phát xong, hắn có thể xin cái khác chứ?
Tô Điềm liếc xéo hắn một cái, thản nhiên nói: “Muộn rồi, chỉ có ba người đầu tiên mới được thưởng.”
Tiêu Vọng: “……”
Xếp thứ tư thế mà lại không có phần thưởng!
Tiêu Vọng cảm thấy răng mình đau, cả hàm răng cũng phát ngứa, chỉ hận không thể, không thể cắn nàng một cái!
Nhìn thấy Tiêu Vọng cao to đứng trước mặt mình với vẻ mặt ấm ức, Tô Điềm vẫy tay gọi hắn, ra hiệu bảo hắn cúi đầu xuống.
Tiêu Vọng lui một bước rồi cúi người khom lưng mới có thể đưa mặt lại gần nàng.
Tô Điềm nhân cơ hội xoa đầu hắn một cái, “Huynh cũng rất lợi hại, không ngừng cố gắng, lần sau tranh thủ đứng nhất.”
Hồ Tam đứng phía sau mà sững cả người, lão đại vậy mà lại bị người ta xoa đầu…
Bị sờ đầu mà còn cười ha hả, vẻ mặt ngu ngu! Mông phía sau cứ như có một cái đuôi muốn nhếch lên trời.
Bị một nữ nhân xem như tiểu hài tử mà đối đãi, vậy mà còn cao hứng đến thế, Hồ Tam cảm thấy lão đại này thôi khỏi nghĩ đến chuyện được ngủ cùng Tô Điềm nữa. Lão đại thật khờ, rõ ràng không hiểu tâm tư của đối phương, chẳng biết gì về lòng dạ nữ nhân, còn ở đó cười ngây ngô.
Thật là…
Thật là một chuyện đáng để chúc mừng đấy. Hồ Tam phe phẩy cây quạt, hắn tuyệt đối sẽ không đi vạch trần.
Buổi tối, Tô Điềm như thường lệ lấy tập tranh ra, trực tiếp giở đến trang vẽ Lục La kia, tuy gọi mấy tiếng Lục La nhưng vẫn không thấy đáp lại, nàng vẫn rất vui vẻ mà ngồi đó lải nhải với quyển tranh.
Đem chuyện ban ngày xảy ra kể lại một lượt, nàng lại nói: “Tu sĩ Thanh Vân Tông muốn cướp cuốn sách nhỏ của ta đó, bây giờ bọn ta cũng không dám rời núi nữa, đến lúc ngươi tới đây, nhớ giúp ta đánh đám người Thanh Vân Tông nha.”
Lải nhải xong rồi, Tô Điềm khép tập tranh lại, đặt nó dưới gối đầu, gói lên chuyện cũ năm xưa say sưa chìm vào giấc mộng.