Từ Từ, Tâm Chưa Già

Chương 14: Muốn ngủ

Hắc Phong Sơn lần này tổng cộng đã chết sáu huynh đệ.

Khi Tiêu Vọng thương thế khá hơn một chút, mọi người tổ chức một buổi lễ tang đơn giản. Họ đem tro cốt của những huynh đệ đã chết rải xuống dưới gốc cây Trường Mi Thụ lão, nói rằng có Trường Mi Thụ lão che chở, linh hồn của bọn họ sẽ được an bình.

Sau khi lễ tang kết thúc, Từ nương tử liền bắt đầu phát chiến lợi phẩm cho mọi người, mỗi người ba viên yêu đan, phần dư lại bà đều thu hồi để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Thực ra, lần trước công sơn bầy sói có hơn một ngàn con, nên yêu đan thu được tự nhiên cũng hơn một ngàn. Yêu quái Hắc Phong Sơn chỉ có hơn một trăm người, mỗi người vốn có thể chia được hơn mười viên mới đúng. Về việc vì sao chỉ phát ba viên, Từ nương tử nói rằng mỗi người ba viên thì mọi người đều có thể đếm rõ ràng, nhìn rõ ràng; phát nhiều quá thì khó tránh khỏi việc có người lơ đãng bị tiểu đồng bọn lừa lấy mất mấy viên, nên chỉ phát ba viên để đảm bảo an toàn.

Tô Điềm: “……”

Nàng lén nhìn thoáng qua Tiêu đại vương, thấy hắn đang nhìn chằm chằm yêu đan trong lòng bàn tay, liền âm thầm cho Từ nương tử một cái like.

Thật ra dưới bầu trời này yêu quái có rất nhiều kẻ cực kỳ thông minh giảo hoạt, mới có thể lừa gạt người và tiên đến xoay quanh, vì sao yêu quái Hắc Phong Sơn đều kỳ ba như vậy? Chẳng lẽ là khí hậu của một vùng dưỡng ra loại yêu quái của vùng đó? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão đại của bọn họ còn như vậy, cũng không thể trông mong tiểu đệ sẽ thông minh được bao nhiêu.

Tô Điềm cũng được ba viên yêu đan, những hạt châu xám xịt, tỏa ra một mùi tanh hôi nhàn nhạt. Điều này chứng tỏ những con sói yêu kia tu vi không cao; nếu là yêu quái tu vi cao, yêu đan sẽ sáng bóng, trong suốt, cuối cùng sẽ giống như giọt nước. Nàng cầm yêu đan vô dụng, để trong phòng thì ngại khó coi, ban đầu tính toán sẽ đưa cho yêu quái khác. Nhưng nghĩ lại, bản thân sau này sẽ dạy pháp thuật, nên nàng quyết định giữ lại để thưởng cho những yêu quái học nhanh.

Nghĩ vậy, Tô Điềm hái một phiến lá cây bọc yêu đan lại, kết quả là yêu quái bên cạnh nhìn thấy đều bắt chước theo, từng đứa bọc yêu đan thành bánh chưng.

Lúc này, Tiểu Sơ Tử bỗng nhiên thò đầu tới hỏi: “Ngọt Ngào, tỷ có thể cho chúng ta xem đồ gia truyền không?”

“Đúng vậy, nghe nói còn có thể phát sáng, giống như mặt trời vậy.”

“Ta nói rõ là ráng màu rực rỡ, tử khí đông lai, cái gì mà giống mặt trời, các ngươi đúng là một đám không văn hóa.” Chu Hữu không chen được vào vòng nhỏ chỗ Tô Điềm, liền ở phía sau lớn tiếng la.

Mấy ngày nay Chu Hữu đã sớm đem chuyện đồ gia truyền của Tô Điềm rêu rao khắp nơi, nên mọi người đều vô cùng tò mò, muốn biết đồ gia truyền đó rốt cuộc trông như thế nào. Thấy từng đôi mắt đầy chờ mong, Tô Điềm cười hì hì lấy ra hoạ quyển: “Chính là cái này.”

“Tỷ gọi nó một tiếng, nó sẽ đáp lại tỷ sao?” Tiểu Sơ Tử chớp mắt hỏi. Cậu bây giờ nhìn khoảng 13-14 tuổi, môi hồng răng trắng, đuôi mắt hơi nhếch lên để lộ vài phần tà khí, dung mạo tuấn tú dị thường, hàng mi dài như cây quạt nhỏ, lúc nhìn người thì tự mang theo một loại phong lưu ý vị. Ngày sau trưởng thành, sợ rằng bộ dáng này sẽ mê đảo vô số nữ yêu.

“Vì sao vậy? Ngọt Ngào không có linh khí sao?” Lại có yêu quái hỏi.

“Bởi vì hoạ quyển này, thu nạp tên của bọn họ.” Tô Điềm lật đến trang thứ hai, vuốt ve bức tranh trên mặt giấy, khẽ mỉm cười nói.

“Tên, đây chẳng phải là luyện yêu sách sao?” Các yêu quái nhất loạt lui về phía sau một bước, hơi có chút kinh hoàng nhìn cuốn sách nhỏ trong tay Tô Điềm. Bắt yêu sư có luyện yêu sách trong tay, nếu không biết tên thật của yêu thì còn phải tốn rất nhiều sức, còn nếu đã biết tên thật của yêu quái, thì việc thu phục yêu quái quả thực dễ như trở bàn tay, linh khí cũng không tiêu hao nhiều.

“Không phải, người vẽ tranh là bằng hữu của bọn họ.”

Tô Điềm chỉ vào trang thứ hai nói: “Nhạ, Cửu Phượng, mặt người thân chim, có chín đầu, thích mổ sâu nhỏ trên cây ngô đồng, thích hỏi: ngươi xem khuôn mặt ta cái nào đẹp nhất, mỗi ngày tự mình cãi nhau với chính mình……”

Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt qua bức họa Cửu Phượng, chỉ thấy những đường nét đen trắng như được ánh vàng đổ xuống, ánh sáng lưu chuyển theo từng nét vẽ. Một hình dáng phượng điểu chín đầu hư ảo bay ra từ đầu ngón tay nàng, lượn quanh ngón tay một vòng rồi lại lần nữa nhập vào trong tranh. Những lão bằng hữu này đó đã ngã xuống từ lâu, nhưng vào năm đó khi nàng vẽ tranh, bọn họ đều đã nói cho nàng biết tên thật, trong tranh cũng dung nhập một tia tàn hồn. Dù qua ngàn vạn năm, nàng vẫn có thể triệu hồi những tàn hồn đó, khiến chúng bay múa quanh ngón tay nàng.

Đây chính là lý do vì sao Tô Điềm rất có nắm chắc, nếu người Thanh Vân Tông thật dám cản nàng, nàng cũng có thể triệu hồi tàn hồn của dị thú viễn cổ, khiến Thanh Vân Tông gà chó không yên. Hoạ quyển này chỉ có trong tay nàng mới có thể phát huy tác dụng như vậy, bởi vì, bọn chúng đã giao tên cho nàng.

Ngàn vạn năm trước, mỗi một yêu quái đều có một cái tên giấu trong đáy lòng, cũng giống như Tô Điềm, kỳ thực tên thật của nàng cũng không phải là Tô Điềm, chỉ là bây giờ không biết yêu quái hiện tại có còn giống như trước kia hay không? Nhưng nhìn phản ứng của bọn họ khi vừa rồi nghe đến “tên” và “luyện yêu sách”, thì điểm này có lẽ cũng không sai biệt mấy.

“Vậy, Ngọt Ngào, tỷ có thể họa không? Có thể hoạ cho bọn ta một bức được không?” Tiểu Sơ Tử hỏi, vừa nói xong, Tiêu Vọng lập tức quay đầu nhìn sang, đôi mắt lập tức sáng rỡ. Hắn trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên mặc bộ quần áo nào cho oai phong nhất, trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định sẽ cởi bộ chiến giáp bạc mà ngày đó sói yêu ngàn năm từng mặc, ánh sáng bạc lấp lánh, hắn mặc vào chắc chắn sẽ cực kỳ khí phách.

Hoạ bọn họ bây giờ sao? Khi Tô Điềm đang tự hỏi, bên cạnh có một yêu quái lại hỏi: “Có phải cần nói ra tên thật mới được không?”

Giọng nói đó vừa rơi xuống, nụ cười trên mặt mọi người đều thu lại. Cuối cùng vẫn là Hồ Tam cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt trong tay, “Hồ Tam là nghệ danh của ta, năm đó ta là hồ ly nhỏ đứng hàng thứ ba, muốn nói tên thật cũng được thôi.” Hắn liếc mắt đưa tình với Tô Điềm, “Ta sẽ lén nói cho muội, muội nhất định phải nhớ kỹ, phải chịu trách nhiệm với ta đó.”

Tô Điềm: “……”

Tiêu Vọng: “Khụ khụ khụ!”

Tiểu Sơ Tử bĩu môi, “Ta thích lông chim non, cho nên gọi là Tiểu Sơ Tử, tên thật của ta, tên thật của ta……” Tiểu Sơ Tử sợ hãi nhìn Tô Điềm, “Ngọt Ngào, ta nói cho tỷ biết rồi, tỷ ngàn vạn lần không được nói cho người khác, đặc biệt là bắt yêu sư. Tỷ phải chịu trách nhiệm với ta……”

Tô Điềm cảm thấy áp lực như núi đè.

Tiêu Vọng khụ đến mức sắp suyễn. Hắn thấy lại có người định nhào tới đòi Tô Điềm phụ trách, lập tức tiến lên vung tay, “Các ngươi đang nghĩ linh tinh cái gì vậy, Ngọt Ngào biết tên các ngươi thì có ích lợi gì? Nàng không có linh khí, không thể tu luyện, cũng không thể ký khế ước với các ngươi, đừng làm loạn! Lộn xộn nữa, theo ta đi luyện quyền!”

Lão đại có cần phải làm mất hứng như vậy không……

Tô Điềm lúc này mới nói: “Vẽ tranh không cần tên thật.” Chẳng qua lúc trước mọi người đều ngốc ngốc, vừa hỏi là liền khai tên thật, khi ấy bầu trời Đế Lưu Tương loạn bay, mọi người mới vừa linh trí sơ tỉnh, ai còn nhớ phải lấy cho mình một cái nghệ danh đâu.

“Kia ta đi lấy họa bổn, Ngọt Ngào, quyển sổ tổ tông nhà tỷ này là gì vậy, bảo tồn lâu như vậy mà vẫn hoàn hảo không tổn hao chút nào.” Tiểu Sơ Tử lại chớp mắt hỏi.

“Không phải giấy, là một loại kỳ thạch, lúc đó hắn dùng đao gọt cục đá thành mỏng như cánh ve, lại dùng huỳnh mặc thạch tốt nhất luyện thành bút.” Vì thế mới có thể chịu đựng được việc chứa đựng trong tranh một tia nguyên thần của yêu quái, bảo tồn ngàn vạn năm bất hủ.

Tô Điềm giải thích rất tự nhiên, sau đó mới phát hiện mình lại không nhớ nổi người năm đó rèn đá thành mỏng rốt cuộc là ai.

Ký ức tàn khuyết không đầy đủ, nhưng đơn giản cũng không ảnh hưởng gì, nàng nói: “Các ngươi mang giấy bút lại đây, ta thử vẽ xem, tùy tiện vẽ một bức.”

Không bao lâu, đã có yêu quái từ chỗ lão Vương mang giấy bút tới, Tiểu Sơ Tử cướp được vị trí người mẫu đầu tiên, cậu biến thành một con khổng tước, đậu trên một tảng đá, cổ hơi hơi uốn lượn, tư thái tuyệt đẹp nhìn về phía Tô Điềm, phía sau lông đuôi thật dài xòe ra, tựa như một tấm bình phong bảy màu, dưới ánh nắng chiếu xuống, ngũ thải ban lan rực rỡ lấp lánh.

Tô Điềm ngồi trên ghế, nàng vén tóc ra sau tai, tùy ý vắt chân, vừa nhìn Tiểu Sơ Tử vừa viết viết vẽ vẽ.

Nàng nhìn Tiểu Sơ Tử.

Tiêu Vọng cũng đang nhìn nàng, nhìn ánh mắt chuyên chú của nàng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi môi như cánh hoa kiều diễm. Bởi vì giơ tay nên tay áo trượt xuống, nàng lộ ra cánh tay trắng nõn như bạch ngó sen, còn có đôi chân thon thả trắng nõn khi lộ ra, nước da trắng nõn trơn bóng kia như một mảnh lông chim nhẹ nhàng trêu chọc trái tim hắn, khiến tim hắn đập gia tốc, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập.

Buổi tối trở về, Tiêu Vọng ôm hai củ cải trắng ngủ cả đêm. Hắn ngày thường đều ngủ một mạch tới tận đại hừng đông, vậy mà hôm đó trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh cánh tay và cẳng chân bạch ngó sen kia, mơ mơ hồ hồ làm mộng, trong mộng tình triều mãnh liệt dâng trào, hắn không khống chế được, nửa đêm liền tỉnh lại, mặt đỏ bừng đi giặt sạch quần.

Như vậy lại càng không ngủ được.

Tiêu Vọng trước kia chưa từng gặp phải loại tình huống này, hắn vai trần chạy ra bên ngoài một vòng cũng không thể tiêu hỏa, cuối cùng chạy đến cửa động phủ của Hồ Tam, một chân đá cửa xông vào, làm Hồ Tam đang ngủ bị dọa nhảy dựng từ trên giường xuống.

Hồ Tam ở cùng Chu Hữu, cách vách Chu Hữu nghe động tĩnh còn tưởng có yêu quái đánh tới, lập tức từ trên giường lăn xuống đất, sau đó dựng tai lên nghe, nhận ra thanh âm của lão đại, cũng nhanh chóng sờ tới cửa động phủ.

Tiêu Vọng một đại lão gia, ngày thường nói chuyện đều như khua chiêng gõ trống, lúc này mặt đỏ lên, hỏi: “Ta muốn ngủ cùng Ngọt Ngào thì làm sao bây giờ?”

Chu Hữu mới vừa tỉnh ngủ còn có chút ngơ ngác, liền thành thật trả lời: “Ta cũng muốn a. Ai mà không muốn……”

Hắn lập tức bị Tiêu Vọng một tát vỗ thẳng vào góc tường.

“Vậy ngươi nói với nàng đi.” Hồ Tam ngáp một cái, cảm thấy lão đại nửa đêm tập kích chỉ để nói cái này thật đúng là nhàm chán. Ngươi đi hỏi thử xem, yêu quái trên Hắc Phong Sơn này, ai mà không muốn?

“Nói như thế nào?”

“Nói thẳng.”

“Nếu Ngọt Ngào không thích ta thì làm sao bây giờ?” Tiêu Vọng trong lòng thực sự thấp thỏm. Bọn họ những yêu quái này, nếu thích liền triển lãm thực lực của mình để cầu phối ngẫu, nhưng Ngọt Ngào là người, lão Vương từng nói, người và yêu quái không giống nhau. Mà lý do vì sao lúc này hắn không chạy qua quấy rối lão Vương, là bởi vì lão Vương ở cách vách Ngọt Ngào, hắn sợ đánh thức nàng.

Tiêu lão đại ở trong động phủ của Hồ Tam lải nhải không ngừng, làm ồn đến mức Hồ Tam và Chu Hữu cũng không dám ngủ. Lúc này, Hồ Tam đi ra ngoài động phủ hái một đóa dã thu cúc đưa cho Tiêu Vọng, nói: “Duyên phận đều là thiên định, hết thảy đều là ý trời, nếu là số lẻ thì Ngọt Ngào thích ngươi, nếu là số chẵn thì nàng không thích ngươi, ngươi xem làm đi.”

Tiêu Vọng vẻ mặt khẩn trương nhận lấy thu cúc, đi ra ngoài đếm đếm.

Trong động phủ, Chu Hữu hạ giọng hỏi: “Hồ Tam, ngươi nói vậy, không sợ à?”

Hồ Tam lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có thể ngủ rồi.” Hắn nghe Chu Hữu khẽ hừ một tiếng, “Sợ cái rắm, ngươi tưởng hắn đếm được ra số rõ ràng à……”

Chu Hữu: “……”

Ngươi cái con hồ ly chết tiệt này, vậy mà dám hố lão đại!

Hố cũng thật tốt!