Từ Từ, Tâm Chưa Già

Chương 8: Kết giới

Sao băng rơi xuống đất, thiên địa linh khí chấn động, dị tượng này cực kỳ giống với bảo vật xuất thế, đêm nay định trước sẽ không yên tĩnh. Các yêu tinh ở Hắc Phong Sơn vẫn ngủ say, rất thơm ngọt, nhưng cách đó ngàn dặm, yêu quái ở Song Tử Phong lại khổ sở không nói nên lời.

Từng đạo thân ảnh rơi vào trong núi, trước kia rất khó thấy tiên nhân, giờ đây giống như sủi cảo rơi xuống, từng người từng người xuất hiện ở Song Tử Phong.

Đại yêu cầm đầu Song Tử Phong là một con lang yêu ngàn năm, tay đã từng có mạng người, lúc thấy tiên nhân xuất hiện suýt nữa thì sợ đến đái ra quần. May mà tiên nhân tựa hồ chỉ đang khắp núi đồi tìm kiếm thứ gì đó, không để ý tới đám yêu quái trong núi, nó lúc này mới dẫn theo huynh đệ thuộc hạ suốt đêm bỏ trốn, chỉ là sau khi ra ngoài lại nhất thời bàng hoàng, thiên hạ rộng lớn, tựa hồ không có chỗ để đi.

Ánh mắt của nó sâu kín nhìn về phương xa, nơi đó, chính là phương hướng của Hắc Phong Sơn.

Thật lâu sau, sói đen yêu khẽ cắn môi, khẽ hừ một tiếng.

……

Tiểu Phi cũng chở tân chủ nhân của mình sớm xuất hiện ở Song Tử Phong, chủ nhân của cậu tên là Tần Vọng Thư, phi thăng đã 4300 năm trước, hiện giờ vẫn chỉ là một Tán Tiên. Tiểu Phi tốc độ rất nhanh, mà vị trí bọn họ và Song Tử Phong cũng gần, bởi vậy xuất hiện rất sớm. Tần Vọng Thư nói Song Tử Phong có bảo quang xuất hiện, hắn muốn đi dạo khắp nơi, xem có thể tìm được cơ duyên gì hay không, liền để Tiểu Phi chờ ở một chỗ lõm dưới chân núi.

Tiểu Phi ở đó đợi không bao lâu, đã thấy rất nhiều tọa kỵ cũng chạy tới nơi này chờ chủ nhân.

Những tọa kỵ đó hoa lệ lòe loẹt, cậu cơ bản đều không quen biết, vô cùng cao hứng chạy tới chào hỏi, nhưng những tọa kỵ kia nhìn thấy ngọc bài trên cổ cậu liền lộ ra vẻ khinh thường. Về sau, Tiểu Phi cũng không chủ động chào hỏi những tọa kỵ khác nữa, chỉ nằm một bên, thất thần nghĩ ngợi.

Mới rời Hắc Phong Sơn một ngày, cậu đã bắt đầu nhớ nhà. Không phải chủ nhân không tốt, ngược lại những tọa kỵ khác đều đeo vòng cổ treo khóa sắt, chỉ có cậu mang theo một khối ngọc bài thân phận, đủ thấy chủ nhân cho hắn rất nhiều tự do. Chỉ là ly biệt vốn đã buồn, nhất thời khó mà nguôi ngoai.

Đợi một lúc, đám tọa kỵ bắt đầu ăn uống, phần lớn đều lấy tiên thảo tiên lộ ra ăn. Tiểu Phi nhìn không thuận mắt, hóa thành hình người, lấy ra từ bao mang theo bên người một con gà quay, xé xuống đùi gà nhai, ăn một ngụm thịt, uống một ngụm rượu mạnh, so với đám tiên thảo ngọc lộ kia thì có mùi vị hơn nhiều.

"Ngươi, một con ngựa, vậy mà lại ăn thịt?" Đang lên tiếng chính là một con tiên lộc, có một đôi sừng hươu uốn lượn đặc biệt xinh đẹp, trên sừng còn treo tua rua, chủ nhân của nó hẳn là một nữ tiên. Nó kinh ngạc nói xong, liền không tự giác dịch xa ra, giống như trên người Tiểu Phi dính phải thứ gì dơ bẩn, tránh còn không kịp.

"Đó là tọa kỵ mới thu của Tần Vọng Thư, tên kia nghèo như vậy, trước kia mỗi ngày chỉ loanh quanh bên ngoài Linh Thú Viên, ngay cả thiên mã loại kém nhất cũng mua không nổi, hiện tại không biết từ nơi nào dắt tới một con tạp mao mã yêu."

……

Tiểu Phi nghe đám tọa kỵ này nghị luận chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, tuy cậu tính cách lương thiện, nhưng cũng không phải loại dễ bị khi dễ. Yêu quái Hắc Phong Sơn tính tình đều nóng nảy, nếu bị ủy khuất tuyệt đối sẽ không nhịn, nghĩ vậy cậu lập tức ngẩng đầu tức giận mắng một tiếng: "Câm miệng, mẹ nó bớt lải nhải đi."

"Nó vậy mà lại mắng chửi thô tục!" Tiên lộc xinh đẹp ủy khuất cực kỳ.

Một tiếng quát kia khiến tiên lộc tức giận, kéo theo nhiều tọa kỵ cùng xông tới muốn đánh cậu. Tiểu Phi lập tức phi thân trốn lên không trung, còn giơ giơ vó ngựa với bọn chúng. Cậu sớm phát hiện ra, đám tọa kỵ này đều bị buộc đâu…

Những tọa kỵ khác muốn đuổi theo, nhưng lại không đuổi kịp, vì chủ nhân có lệnh phải ở chỗ này chờ, trên người chúng đều có pháp bảo trói buộc, không thể giống Tiểu Phi tự do bay loạn khắp nơi.

Nhìn thấy không ai đuổi theo được, Tiểu Phi liền ở không trung xoay vài vòng, phát ra một tiếng hí vang vui sướиɠ, sau đó lập tức bay nhanh rời đi. Dù sao cũng phải đợi rất lâu, nó cũng lười lãng phí thời gian cùng đám tọa kỵ đó, chi bằng quay về Hắc Phong Sơn xem lão đại bọn họ đang làm gì…

Cách ngàn dặm, trên Hắc Phong Sơn, Tô Điềm rửa mặt xong, đẩy cửa phòng ra. Nàng vốn tưởng mình dậy đã đủ sớm, ai ngờ cửa vừa mở, liền nhìn thấy trước cửa đã ngồi xổm đầy yêu quái, động tác nhất trí.

Tiêu Vọng mặc một thân áo choàng xanh lam, tinh thần phấn chấn đứng cạnh cửa, chỉ vào đám yêu quái biến thành bản thể nói: "Đi trấn trên lộ trình xa, muội chọn một đầu lớn để chở muội."

Lão hổ, sư tử, hồ ly, gấu, khổng tước, lợn rừng, mãng xà...

Hồ Tam cao hứng lắc đuôi, trong lòng nghĩ Ngọt Ngào hẳn là sẽ chọn nó chứ? Hồ Tam vừa ngẩng đầu lên, đã bị lão đại hung thần ác sát trừng cho một cái, lập tức cảm thấy túng, rụt người lại.

Đã nói không đào góc tường ngay trước mặt, nó vẫn là tự giác từ bỏ cơ hội lần này thì hơn.

Cửa trong viện chất đầy lớn lớn bé bé linh thú, vừa nghe Tiêu Vọng nói muốn chọn đầu nào lớn liền sôi nổi biến bản thể to ra, kết quả cái này đè cái kia, loạn thành một đoàn, tiếng mắng giận vang khắp bốn phía, náo loạn đến gà bay chó sủa túi bụi.

Tô Điềm kỳ thật vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ mơ màng màng, lúc này lập tức tỉnh táo lại. Nàng chỉ vào một đầu kêu "mu mu" rất lớn, là một con đại thanh ngưu, nói: "Là nó đi."

Những linh thú khác cưỡi tới thành trấn thì thật sự đáng sợ, còn thanh ngưu thì khá ổn, dẫu cho bị phàm nhân nhìn thấy cũng sẽ không khiến bọn họ hoảng loạn.

Nàng vừa chọn xong tọa kỵ liền bị Tiêu Vọng trực tiếp khiêng lên lưng thanh ngưu, Tiêu Vọng vỗ đầu trâu một cái, "Đi nào, đi trấn trên mua đồ thôi."

Hắc Phong Sơn cách trấn gần nhất khoảng ba trăm dặm, tốc độ của thanh ngưu yêu chậm hơn Tiểu Phi rất nhiều, đi hơn một canh giờ mới tới Vọng Tiên trấn. Đến nơi, thanh ngưu liền ở bên ngoài chờ, Tiêu Vọng thì vác đồ cùng Tô Điềm cùng nhau vào trong trấn.

Đồ cần mua rất nhiều, tiền bạc chỗ lão Vương lại không đủ, bọn họ đành phải bán đi một ít động vật da lông trước. Lần trước da lông sói yêu cũng đã xử lý sạch sẽ, vốn Tiêu Vọng định giữ lại để làm áo da cho Tô Điềm, tốt nhất có thể luyện thành pháp bảo, nhưng Tô Điềm lại không thích bộ lông xám xịt đó, thêm vào hiện giờ cần tiền mua đồ, nên liền cùng nhau mang tới trấn bán.

Vọng Tiên trấn cũng không phải trấn lớn phồn hoa gì, sáng sớm người không nhiều lắm. Tô Điềm dựa theo bản đồ Lão Vương vẽ trước, đi đến tiệm bánh bao Phúc Ký mua bánh bao, lúc này vừa ăn bánh vừa đi tới cửa tiệm thu mua da lông động vật.

Thẳng đến lúc này, ánh sáng đầu tiên của buổi sáng mới xuyên qua lớp mây mỏng, rải xuống đất, chiếu trên những phiến đá xanh nhàn nhạt in thành bóng. Trong ánh nắng ban mai, ven đường các quầy hàng mới vừa bày ra, người đi đường cũng không nhiều, mà Tô Điềm, cô nương với dung mạo xuất sắc kia đi trên đường, lập tức hấp dẫn hết thảy ánh mắt.

Gương mặt nàng, cho dù có mặc cái bao tải đi chăng nữa, người khác cũng cảm thấy nàng rất đẹp, phảng phất như ánh sáng sớm cũng bị nàng thu hút hết lên người, làm cho những người khác ven đường đều trở nên ảm đạm, khác biệt một trời một vực.

Tiêu Vọng cũng nhìn chằm chằm Tô Điềm, nhìn nàng vừa đi vừa ăn bánh bao, ăn đến miệng toàn dính dầu, hận không thể vươn tay áo lau miệng cho nàng. Chỉ là ngay sau đó, Tiêu Vọng liền cảm giác được rất nhiều người đang nhìn Tô Điềm, hắn lập tức không vui, trừng lớn đôi mắt đầy tức giận nhìn bốn phía. Đường phố vốn còn có chút ồn ào, lập tức im bặt, ánh mắt đang chăm chú nhìn Tô Điềm cũng vội vàng dời đi, không ít người cúi đầu, không dám nhìn thêm lần nào nữa.

Ai da, mẹ ơi, đây là sát thần từ đâu chui ra vậy!

Tiêu Vọng lúc này mới hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhắm mắt theo đuôi đi sát phía sau Tô Điềm.

Đi hỏi giá mấy cửa hàng, cuối cùng Tô Điềm bán hết toàn bộ da lông được 15 lượng bạc. Sau đó, nàng lại dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ đi mua gạo, mì, muối ăn cùng một ít hạt giống. Đợi mua đầy đủ đồ ăn xong, nàng nhìn thấy ven đường có một cửa hàng bán vải, liền vui tươi hớn hở bước vào.

Yêu quái ở Hắc Phong Sơn quá nhiều, chỉ làm một bộ quần áo mới cho mỗi người thì tiền chắc chắn không đủ. Nàng trước tiên chuẩn bị làm quần áo cho đám ấu tể vừa mới có thể hóa hình, còn những yêu quái khác thì dùng vải vá lại tạm mặc.

Ấu tể nghịch ngợm, chọn vải nhất định phải chắc chắn, bền và chống rách. Tô Điềm vừa nghĩ vừa xem, nàng nhìn rất cẩn thận, thường hay động tay sờ thử, còn cùng nữ tử trong tiệm thảo luận về kim chỉ thêu thùa. Tiêu Vọng lại không chịu ngồi yên, hắn nghĩ một chút, nói với Tô Điềm rằng hắn sẽ đem đồ đạc đưa ra ngoài trấn cho thanh ngưu yêu giữ hộ, bảo nàng cứ từ từ chọn vải, hắn sẽ quay lại ngay.

Tô Điềm gật đầu đồng ý, ánh mắt vẫn dính chặt trên đống vải.

Kết quả nhìn thấy Tiêu Vọng duỗi tay đưa cho nàng một vật: “Cái này cho muội, trừ tà, yêu ma quỷ quái đều không thể đến gần được người muội.”

Đó là một chiếc răng thú được xâu bằng tơ hồng, chiếc răng dài chừng một đốt ngón tay, ánh sáng nội liễm, cầm trong tay bóng loáng như ngọc thạch. Tiêu Vọng đêm qua suốt một đêm không ngủ, lấy chiếc răng thay răng hồi còn là ấu tể, dùng dây xâu lại, định đưa cho Tô Điềm làm lễ vật. Như vậy nàng sẽ mang theo hơi thở của hắn, yêu ma quỷ quái tầm thường cũng không dám đến gần nàng.

Trước đó trên đường, hắn vẫn luôn rối rắm không biết làm sao mở miệng tặng lễ, bây giờ nhân lúc mua quá nhiều đồ, hắn vác không xuể, liền thừa dịp Tô Điềm chọn vải, hắn tiện thể đưa cả quà ra luôn, danh chính ngôn thuận nói là cho nàng hộ thân.

Chờ Tô Điềm nhận lấy, liền trực tiếp đeo lên cổ, Tiêu Vọng trong lòng vui đến nổ tung. Hắn vác một tay hai túi gạo, sau đó lại đem toàn bộ đồ vật khác chất lên lưng, hơn một ngàn cân nặng mà hắn cứ như vậy khiêng đi, bước đi vẫn nhẹ nhàng như bay. Người đi đường trên phố đều nhìn choáng váng, vội vã nép sang hai bên nhường đường, mà Tiêu Vọng thì càng đi càng nhanh, như một trận gió lao ra khỏi cổng thành, thẳng hướng tới chỗ thanh ngưu yêu.

Tiêu Vọng vừa mới chất đồ lên lưng thanh ngưu xong, lông mày bỗng nhiên nhíu chặt, nụ cười ngây ngô trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.

“Không ổn, có người đang tấn công kết giới, Hắc Phong Sơn xảy ra chuyện!”

Đúng lúc này, từ trên người hắn truyền đến âm thanh lo lắng của Từ nương tử qua ốc truyền âm: “Lão đại, mau trở về, Song Tử Phong bên kia có sói đen yêu ngàn năm đánh tới, nói muốn báo thù cho huynh đệ sói xám đã chết. Lần này bọn chúng chơi thật, kết giới sắp không chịu nổi rồi!”

Sói đen yêu nổi tiếng hiếu sát, thuộc hạ yêu quái có hơn ngàn tên. Trước đây cũng từng quấy rầy Hắc Phong Sơn, nhưng chỉ phái yêu quái tới thăm dò, chưa từng đại quy mô xuất động thế này. Lần này mà xé rách mặt, chắc chắn có ý định tiêu diệt sạch bọn họ, chiếm lĩnh địa bàn Hắc Phong Sơn. Nếu để chúng phá vỡ được kết giới, yêu quái Hắc Phong Sơn sẽ rơi vào nguy hiểm lớn.

“Con mẹ nó, thừa lúc lão tử không có ở đây mà đánh lén, mau trở về!” Tiêu Vọng lập tức bạt tốc chạy như điên, tốc độ còn nhanh hơn cả bốn chân phi hành của thanh ngưu yêu. Chỉ bay được một đoạn, hắn đột nhiên nhớ ra, “Không xong, Ngọt Ngào còn ở trong trấn.”

“Lão đại, hôm nay không biết kết giới làm sao, bọn ta sắp không trụ nổi nữa rồi!” Ốc truyền âm truyền đến tiếng khóc nức nở, Tiêu Vọng tim run rẩy, hắn đã không còn thời gian quay đầu đi tìm Tô Điềm.

Chạy như điên bên trong, Tiêu Vọng quay đầu liếc nhìn về hướng Vọng Tiên trấn, chỉ cảm thấy trái tim như bị một cái càng cua kẹp chặt, hắn khẽ run lên, sau đó cố trấn định lại, xoay đầu, lớn tiếng hét vào ốc truyền âm: “Sắp tới rồi, kiên trì!”

“Ngọt Ngào thì làm sao bây giờ?” Tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng tốc độ của thanh ngưu yêu cũng hoàn toàn không chậm lại.

“Về trước, làm thịt đám sói yêu kia, rồi quay lại đón Ngọt Ngào.” Tiêu Vọng khàn giọng nói.

Trước khi trời tối, hắn nhất định có thể trở về đón Tô Điềm. Tiêu Vọng nắm chặt thương trong tay, dù có là sói yêu ngàn năm, hắn cũng không sợ.

Bởi vì hắn phải tồn tại.

Hắn nhất định phải quay lại đón Tô Điềm.