Từ Từ, Tâm Chưa Già

Chương 7: Điểm thạch thành X

Cười xong, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, Tô Điềm mím môi nói: "Hay là để ta đi đi. Cũng không cần phải đi thường xuyên, Hắc Phong Sơn có kết giới, thổ nhưỡng phì nhiêu (đất đai màu mỡ), đặc biệt là nhờ có Trường Mi Thụ lão tọa trấn trên đỉnh núi nên quanh năm ấm áp như xuân. Chúng ta có thể trồng ít gạo, rau xanh, củ cải, bên ngoài viện lại nuôi thêm gà vịt, thỏ gì đó. Chỗ Từ nương tử còn có thể đào một cái ao nhỏ để nuôi ít cá bột, như vậy thì cũng không cần phải ra trấn trên mua nguyên liệu nấu ăn nữa."

"Còn phải mua thêm ít vải vóc và kim chỉ, ta thấy quần áo của mọi người đều rách nhiều chỗ, có thể dùng kim chỉ vá lại."

Tô Điềm mấy ngày nay vẫn âm thầm quan sát mọi người, nàng phát hiện yêu quái trong núi này thường ngày chỉ ăn đồ cơ bản mà sống, quần áo mặc trên người phần lớn cũng là đi trộm từ phàm nhân, rách cũng chẳng biết vá lại. Có thể mặc được một bộ quần áo chỉnh tề đã xem như là một yêu quái rất biết chăm chút rồi.

Nếu nàng muốn ở lại lâu dài, mà bản thân cũng rất thích nơi này, tất nhiên không thể chỉ ăn không uống không, nên cũng phải làm chút việc. Pháp quyết tu luyện nhất thời chưa nghĩ ra được gì, nhưng may vá thì Tô Điềm cảm thấy mình vẫn làm được.

Hơn nữa, nàng còn rất tò mò không biết thành trấn nhân gian trông thế nào, có phải có rất nhiều món ngon hay không, ví dụ như cái bánh bao nhân thịt mà nàng hay nhớ đến. Tô Điềm hiện giờ thân thể yếu, khẩu vị lại chẳng giảm đi chút nào, chỉ là rất thích ăn uống. Đồ chứa linh khí nàng không ăn nổi, nhưng thức ăn bình thường thì lại ăn được rất nhiều, mỗi bữa có thể ăn tới mấy bát lớn, sức ăn gấp ba lần lão Vương!

"Ngọt Ngào ra ngoài cũng tốt, chờ các ngươi ra ngoài, ta tìm mấy tên tráng hán dựng thêm căn phòng ở bên cạnh, cho Ngọt Ngào ở sát vách."

Lão Vương sống ở chỗ này coi như chiếm địa bàn tốt nhất Hắc Phong Sơn, đông ấm hè mát, đất rộng, còn có thể dựng thêm nhà gỗ.

Hiện tại thương tích của Tô Điềm đã gần như khỏi hẳn, cũng nên đổi sang chỗ ở khác. Hắc Phong Sơn nhiều người khỏe mạnh, chỉ cần một ngày công phu là có thể dựng nhà xong.

Tiêu Vọng lại không mấy vui, trong lòng lo lắng Tô Điềm đi rồi sẽ không muốn trở về, bèn lập tức hỏi:

"Ngươi có biết đếm không?"

Tiêu Vọng trầm mặt hỏi tiếp:

"Có đếm được tới một trăm không?"

Tô Điềm cười ha hả gật đầu:

"Chắc cũng được đó."

Nghe nàng trả lời, sắc mặt Tiêu Vọng mới dịu đi đôi chút, thầm nghĩ cũng không phải lợi hại lắm, mình cố gắng một chút chắc cũng đuổi kịp….nhỉ

"Vậy ta đi cùng ngươi, ngươi mua đồ, ta khiêng." Tiêu Vọng nói.

Lão Vương lập tức lắc đầu: "Lão đại à, thoạt nhìn cậu đúng là hung dữ."

Từ nương tử cũng vội vàng phụ họa: "Đúng đó đúng đó, đừng dọa chủ quán tới mức tè ra quần."

Tiêu Vọng tức giận quát: "Ai mẹ nó nói lão tử hung! Lão tử cũng không phải không biết cười. Khi đi mua đồ, lão tử cười mua chẳng lẽ không được?" Dứt lời, Tiêu Vọng cứng ngắc kéo khóe miệng lên, còn nhe răng ra nói: "Xem, chẳng phải rất được sao."

Lão Vương và Từ nương tử cùng run rẩy: "Thật dọa người!"

"Ánh mắt đừng hung như vậy, mày cũng đừng dựng thẳng lên, khóe miệng cong cong, giống thế này nè…" Tô Điềm vừa cười ngọt ngào vừa làm mẫu cho Tiêu Vọng xem.

Tiêu Vọng ban đầu vì gượng cười mà mặt mày cứng đờ, giờ nhìn thấy nụ cười của Tô Điềm, lại bất giác thả lỏng, ánh mắt cũng dịu xuống. Hắn cảm thấy nụ cười kia thực sự có ảnh hưởng đến mình, khiến khóe miệng hắn cũng tự nhiên nhếch lên, lòng tràn ngập vui vẻ, như thể nàng đang tỏa ánh sáng, đạp lên ánh mặt trời mà bước đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vuốt phẳng sát khí nơi đuôi mày, khóe mắt.

"Như vậy được rồi đó, nhìn hiền lành hơn nhiều."

Từ nương tử miêu tả. Bà vừa mở miệng, Tiêu Vọng lập tức xoay đầu lườm qua một cái, mặt mày liền khôi phục như thường, dọa cho Từ nương tử suýt rớt chén trà trên tay, bà khoa trương vỗ ngực liên tục: "Linh hồn nhỏ bé của ta sắp bay mất rồi!"

"Ngươi đi theo cũng được, nhưng cả hành trình phải nhìn chằm chằm Ngọt Ngào, không được rời mắt, và phải luôn cười với nàng, nhớ chưa?" Lão Vương vừa xoa trán vừa nói.

"Đương nhiên rồi, ta không nhìn nàng thì còn nhìn ai! Lỡ đâu giữa đường có tên nào không có mắt dám đùa giỡn Ngọt Ngào thì sao!"Tiêu Vọng nói xong liền hỏi: "Vậy chừng nào xuất phát?"

"Không vội không vội, chờ Ngọt Ngào…"

Tô Điềm lập tức nói: "Ta tay khỏi rồi, chân cũng khỏi rồi."

Nàng xoay bàn tay, vung chiếc đũa múa thành hình đóa hoa.

"Chờ cái bụng Ngọt Ngào cũng ổn hẳn rồi hãy đi."

Kẻo đang đi lại lỡ bụng đau, xấu hổ lắm.

Lão Vương nhìn Tô Điềm, hỏi: "Giờ cảm thấy thế nào?"

Tô Điềm: "……"

Nụ cười trên mặt Tô Điềm bỗng chốc biến mất, lông mày đẹp nhíu chặt, khuôn mặt nhăn thành một quả khổ qua, ngay sau đó nàng buông chiếc đũa trong tay, hai tay ôm bụng, nghẹn giọng tức giận nói: "Ta, ta, ta muốn đi phương tiện..."

"Biết mà!" Lão vương phấn khích đập đùi, "Nhà xí ở bên này, bên này! Bên trong rất sạch sẽ, mỗi ngày đều có tiểu yêu chuyên trách dọn dẹp, hoàn toàn không có mùi lạ, tới, ta đưa ngươi qua..."

Bên ngoài, thái dương đã hạ sơn, trăng non vừa ló dạng, nhưng mây đen kéo đến che khuất cả ánh trăng, lão Vương thấy ánh sáng quá yếu, liền bảo Tiêu Vọng đi lấy đèn treo ở trước nhà xí.

Cái nhà xí kia xây khá tốt, bên trong cũng thực sự rất sạch sẽ. Dưới đất đào một hố sâu, hố được phủ từng lớp nham thạch, nên mùi cũng rất nhẹ. Vào bên trong, có mấy tấm đá phiến, giữa đá có khe hở, chắc là để ngồi xổm trên đó.

"Nhìn rõ không?" Tiêu Vọng lớn tiếng hỏi từ bên ngoài.

"Nhìn rõ." Tô Điềm đứng trong nhà xí, không nói nên lời. Nàng thế mà cũng có lúc phải giả vờ ị phân, đúng là khóc không ra nước mắt. Phàm nhân ngồi cầu thường mất bao lâu? Nàng phải ở đây bao lâu mới ra ngoài thì vừa phải? Ở thế giới tiên nhân, chỉ cần véo một cái pháp quyết là xong. Tổ nãi nãi nàng từ khi có linh trí tới giờ còn chưa từng phải đi phương tiện!

Nàng ở nhà xí thầm đếm đếm trong lòng, định đếm tới hai trăm rồi ra ngoài. Thật ra, Tô Điềm cũng không giỏi tính toán lắm. Ký ức tuy mơ hồ, nhưng nàng nhớ hồi trước, mọi giao dịch đều là đổi vật lấy vật, coi trọng thứ gì thì cầm vật của mình đi đổi chứ không cần tính toán gì. Thành ra, nàng thực sự đếm số cũng không được bao nhiêu...

"Một trăm, một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai..."

Đếm đến một trăm lẻ năm, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói: "Sao lại chẳng có tí mùi nào thế? Còn chưa thông à? Không nên nha, ăn cả ba đậu rồi cơ mà..."

Tô Điềm lập tức ngẩn ra, mặt đen như trời tối bên ngoài.

Nàng tự nhận mình không mang theo chút linh khí nào, lấy thân phận phàm nhân sinh hoạt hẳn là rất dễ dàng. Ai ngờ làm phàm nhân không chỉ có ăn với ngủ, còn phải... kéo nữa...

Tô Điềm mặt mày ủ ê, chậm rì rì ngồi xổm xuống. Sau đó nàng đưa ra một ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng vẽ một vòng, lập tức từ ngón tay nở ra một đóa hoa nhỏ.

Ngay tức thì, một luồng mùi tanh tưởi bốc lên, bị gió thổi tán ra xa.

"Cái gì mùi thế này, ta muốn nôn mất!" Từ nương tử bịt mũi hét.

Lão vương cũng dùng tay che miệng mũi, giọng nghèn nghẹn nói: "Đều đã năm sáu ngày rồi, cũ phân…chắc chắn thúi."

Chỉ có Tiêu Vọng mặt lạnh, tay cầm đèn, nghiêm túc nói: "Nào có thối, một chút cũng không! Ngọt Ngào đừng nghe bọn họ nói bừa, ngươi đừng sợ, tiếp tục kéo đi!"

Vừa dứt lời, Tiêu Vọng suýt nữa thì nôn, bởi vì hắn mẫn cảm với mùi hương nhất, lúc này ngửi thấy mùi còn nồng gấp trăm ngàn lần so với bọn lão Vương, mặt cũng tái đi.

Một lúc sau, đám yêu tinh ở đỉnh Hắc Phong Sơn đều náo loạn: "Cái mùi gì thế, trời ơi, huân đến choáng váng đầu óc..."

"Ta ngất rồi, ta ngất rồi..."

"Ọe….."

Tiêu Vọng lập tức đuổi hết mọi người đi, quay đầu nhìn thoáng qua nhà xí, thầm nghĩ: "Sau này tranh địa bàn với yêu quái khác, cứ để Ngọt Ngào đi vệ sinh thẳng lêи đỉиɦ núi đối phương, nửa canh giờ sau quay lại, chắc chắn yêu quái cả ngọn núi đấy đều có thể hôn mê."

A phi, mình đang nghĩ cái quái gì vậy!

Trong nhà xí, Tô Điềm vội vàng thu lại hoa trên tay. Lần này nàng tính toán sai, để lộ bản thể hơi nhiều, mùi hương tựa như khiến đám yêu quái không chịu nổi. Lần sau nhất định phải khống chế, chỉ cần một mảnh cánh hoa là đủ rồi.

Bản thể của tổ nãi nãi Ngọt Ngào là đại vương hoa thực vật. Từ khi có linh trí hóa hình đến giờ, nàng chưa từng trở lại bản thể, chủ yếu vì nàng quá thúi, thúi đến nỗi nhân thần cùng phẫn, trời đất oán giận. Nhưng mà cũng may mà sau khi hóa hình thì không còn mùi nữa, cơ bản không ngửi thấy. Thu hoa xong, dư hương vẫn còn, Tô Điềm ngồi xổm trong nhà xí, đau khổ suy nghĩ về thuật biến hóa.

Ngàn vạn năm trước, vạn vật đều có thể tu luyện, đủ loại pháp quyết ùn ùn kéo đến, kinh thiên động địa. Những tiểu pháp thuật như biến hóa thuật chỉ cần dẫn động chút thiên địa linh khí là làm được. Hiện tại trong cơ thể nàng tuy không có linh khí, nhưng mượn thiên địa linh khí để biến đổi hẳn là vẫn được.

"Ngọt Ngào, ngươi ổn không? Hay là nghỉ chút đi, có phải chân tê rồi không?"

Tô Điềm: "..."

Nàng cao giọng đáp: "Lập tức xong rồi!"

Vừa dứt lời, trong đầu nàng lóe sáng, lập tức niệm thầm khẩu quyết, đưa bàn tay trắng nõn thon dài khẽ chạm nhẹ lên tảng đá trong hầm cầu.

Người khác biến cát thành vàng, nàng thì biến đá thành phân...

Ngủ say ngàn vạn năm, thượng thần Tô Điềm vất vả lắm mới thức tỉnh sau bao suy nghĩ rốt cuộc thi triển ra pháp thuật đầu tiên trong đời —— điểm thạch thành phân, cũng may, nàng thành công.

Ngay lúc nàng dẫn động thiên địa linh khí, một ngôi sao băng lóe lên xẹt qua bầu trời, Tiêu Vọng và đám yêu ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đen kịt chợt sáng lên, tựa như trong khoảnh khắc đó, linh khí loãng khắp thiên địa cũng chấn động, rồi theo ngôi sao băng kia rơi xuống đỉnh núi xa xa.

"Ngọt Ngào, mau ra xem ngôi sao kìa!" Từ nương tử lớn tiếng gọi.

Tô Điềm đứng lên, xoa xoa hai chân tê dại vì ngồi xổm quá lâu, kéo váy bước ra khỏi nhà xí. Nàng dang tay ra, Từ nương tử lập tức phun một cột nước vào lòng bàn tay nàng, nàng rửa tay thật nhanh, rồi cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời:

"Thật nhiều ngôi sao!"

Gió đêm thổi nhẹ, nàng ngẩng đầu, tóc dài như thác nước, chỉ điểm xuyến một viên trân châu nhỏ lấp lánh ánh sáng. Từ trán đến giữa mày, đâu đâu cũng như họa nên cảnh đẹp. Đôi mắt nàng sáng như sao trời, dường như cất giấu cả dải ngân hà trong đó, lấp lánh động lòng người.

Tiêu Vọng thầm nghĩ nếu nàng thích, thì dù là bầu trời đầy sao, ta cũng sẽ với tay hái xuống được.