Từ Từ, Tâm Chưa Già

Chương 9: Bắt yêu

Khi Tiêu Vọng chạy về Hắc Phong Sơn, từ xa đã nhìn thấy hơn một ngàn đầu sói yêu chắc nịch hóa thành bản thể, còn xếp thành đội hình tam giác nhọn, dẫn đầu chính là sói yêu ngàn năm của Song Tử Phong. Thân hình nó vô cùng to lớn, bản thể giống như một tòa tiểu sơn, lúc này đang ngồi xổm tại chỗ, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào yêu quái bên trong kết giới của Hắc Phong Sơn.

Các yêu quái của Hắc Phong Sơn cũng tụ lại một chỗ, hai bên chỉ cách nhau một lớp kết giới. So với đội ngũ chỉnh tề của Song Tử Phong, bên Hắc Phong Sơn thì đủ loại yêu quái chim bay cá nhảy đều có, tổng cộng chỉ hơn trăm yêu quái, nhìn qua thế lực đơn bạc yếu ớt.

Từ nương tử đã sớm hóa thành bản thể, tuy bà vốn là cá, nhưng giờ phút này lại có hình thể lớn nhất, lớp da bong bóng cá sáng bóng, từ sáu chân liên tục phun ra sương mù, khiến toàn bộ Hắc Phong Sơn chìm trong làn hơi nước mờ ảo. Bà làm như vậy là để phòng trường hợp kết giới bị phá mà đánh không lại, sau đó dùng hơi nước bố trí trận ảo mê hoặc bầy lang yêu, tạo cơ hội cho các yêu quái khác trốn đi, có thể chạy được một con thì hay một con.

Tiêu Vọng biết pháp thuật này sẽ khiến đạo hạnh của Từ nương tử bị hao tổn, hắn lập tức nổi trận lôi đình, trong tay cầm thiết thương, từ xa ném mạnh ra, giống như một đạo sao băng bốc cháy lao thẳng đến vị trí sói yêu ngàn năm.

Sói yêu ngàn năm quay đầu, phát ra một tiếng rít gào, sau đó ánh mắt lóe lên, nó phát hiện ra ngọn thương này uy lực kinh người, nếu trực tiếp đón đỡ sẽ rất nguy hiểm, nên vẫn là tránh né thì hơn. Thân mình nó tuy lớn nhưng cực kỳ linh hoạt, nhảy vọt lên không trung, hiểm hiểm tránh khỏi thiết thương, sau đó còn dùng chân sau đá một cái, vốn định mượn lực để đá thương bay đi nhằm chấn động thanh thế, không ngờ chân sau vừa đυ.ng vào liền bị chấn động đến tê dại, lúc rơi xuống đất, chân sau của nó ẩn ẩn run rẩy.

Sói đen yêu đứng yên, hung tợn nói: "Về vừa đúng lúc, nhãi ranh, ta phải lấy cái đầu của ngươi tế điện cho nghĩa đệ của ta trên trời có linh thiêng!"

Tiêu Vọng tay vừa nhấc, thiết thương giống như được ném lao ra cắm xuống đất, vù vù chấn động, rồi lần nữa hóa thành lưu quang phản hồi vào lòng bàn tay hắn. Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi mẹ nó nhân lúc ta không ở mà đánh lén, hôm nay lão tử phải diệt sạch cả ổ nhà ngươi!"

"Vừa hay mùa đông tới, lột da sói làm áo bông!"

"Chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng!"

Phía trước hai quân giao chiến, đều phải gầm lên một tiếng để động viên sĩ khí.

Sói đen yêu ngàn năm gầm lên: "Chúng tiểu nhân xông lên, ai lấy được thủ cấp địch thủ, thưởng một lọ quỳnh tương ngọc lộ! Ai chém gϊếŧ Tiêu Vọng, yêu đan giữ lại, còn thưởng thêm một đóa ngàn năm linh chi, tăng thêm trăm năm đạo hạnh!"

Bầy sói xôn xao một trận, từng đôi mắt sói hung ác ánh lên lục quang, đồng loạt nhìn chằm chằm Tiêu Vọng, trong bầy sói liên tiếp vang lên tiếng tru dài.

Tiêu Vọng hồn nhiên không sợ, hắn cũng hét lớn một tiếng: "Mau mau mau, lão tử còn phải trở về trấn nhặt Ngọt Ngào về nữa a!"

Tiêu lão đại vậy mà lại ném Ngọt Ngào một mình ở trấn trên!

Các yêu tinh của Hắc Phong Sơn tức khắc như lửa đốt lông mày, một đám đại lão gia đôi mắt đều đỏ bừng! Ngọt Ngào một mình ở trấn trên, nếu bị người xấu bắt nạt thì phải làm sao đây...

"Xông lên, gϊếŧ đám cẩu này…."

Các yêu quái vốn đang ở vào thế hạ phong, từng kẻ một đều ý chí chiến đấu bùng cháy, ngang nhiên gϊếŧ đỏ cả mắt, ngay cả kết giới vốn dĩ đã sắp bị công phá, dường như cũng bởi vì lão đại trở về mà một lần nữa trở nên vững chắc.

Sói yêu ngàn năm nhìn thấy Hắc Phong Sơn Tiêu lão đại lấy hình người tác chiến, trong tay thiết thương có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, xông vào bầy sói, mỗi một thương đều có thể xuyên thấu một thân thể, máu tươi nhuộm đỏ thiết thương, huyết vung như mưa, mà hắn đứng trong thây sơn biển máu, giống như Tu La chiến thần.

Mẹ nó, đây rốt cuộc là yêu quái gì, không biến thành bản thể mà thân thể đã cường hãn như thế, nó tìm đúng cơ hội lao tới, há miệng cắn muốn xé nát hắn, lại suýt chút nữa làm gãy cả răng nanh. Chẳng lẽ là một con thần thú?

Sói yêu ngàn năm trong lòng sinh ra sợ hãi, nó hiểu rõ, lần này thật sự đá phải tấm sắt rồi, nhưng hiện tại có hối hận cũng đã muộn, chỉ còn cách không màng sinh tử, buông tay một trận liều mạng...

Trong Vọng Tiên trấn, Tô Điềm đã sớm chọn xong vải vóc, nàng ngồi trong tiệm chờ Tiêu Vọng tới đón.

Trước mặt ly trà nóng đã nguội lạnh, tiểu nhị nhiệt tình của cửa hàng lại thay cho nàng một ly mới, còn mang thêm một đĩa trái cây. Tô Điềm vừa cắn hạt dưa vừa chờ Tiêu Vọng, từ chính ngọ chờ mãi đến lúc mặt trời lặn.

Thật ra Tô Điềm biết, Tiêu Vọng chắc chắn đã gặp chuyện gì đó nên mới chậm trễ không tới, nàng có chút lo lắng liệu có phải gặp phải đạo sĩ bắt yêu hay không, lại sợ Hắc Phong Sơn xảy ra chuyện, nhưng bất kể là loại nào, Tô Điềm cảm thấy hiện tại bản thân cũng không nghĩ ra được bất cứ biện pháp nào.

Hiện tại thân thể nàng vẫn rất yếu nhược, trong cơ thể cũng không có linh khí, không có cách nào tự mình quay về Hắc Phong Sơn, cũng không thể dựa vào mùi hương tìm được Tiêu Vọng, càng không có cách nào suy tính ra đã xảy ra chuyện gì. Những chuyện trước kia nàng có thể dễ dàng làm được, hiện tại một việc cũng không làm nổi.

Điều duy nhất nàng có thể làm, đại khái chỉ là ngồi tại chỗ chờ, không gây thêm phiền phức, để lúc Tiêu Vọng trở về có thể không cần phí thời gian sức lực đi tìm nàng.

Vuốt ve chiếc răng linh thú đeo trên cổ, nụ cười trên mặt Tô Điềm dần dần biến mất, theo thời gian trôi qua, cuối cùng nàng cũng bắt đầu ngồi không yên.

Nàng đi tới cửa tiệm nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tiêu Vọng đang ngẩng đầu sải bước đi tới, nhưng mà, vẫn không có...

Tô Điềm có thể cảm nhận được tình cảm của người khác đối với mình. Những người trong lòng khinh thường và ghét bỏ nàng, nàng có thể cảm giác được loại cảm xúc mặt trái ấy, xám xịt, như là mưa dầm và mây đen nặng nề, khiến cảm xúc nàng trầm xuống. Lúc trước ở Thanh Khâu, có mấy nữ hồ yêu đặc biệt không thích nàng, mỗi lần gặp mặt, trong lòng nàng liền buồn bã đến hoảng hốt.

Mà những ai đối tốt với nàng, từng người từng người đều giống như những tiểu thái dương.

Hắc Phong Sơn các yêu tinh đều ấm áp, còn yêu quái đầu lĩnh Tiêu Vọng, giống như thái dương dán sát lên mặt, vì thế, nàng biết Tiêu Vọng sẽ không hại nàng.

Tô Điềm tựa vào cạnh cửa nhìn về phương xa, loại chờ đợi này khiến nàng mơ hồ hoảng hốt, theo mặt trời lặn về hướng tây lại càng thêm thấp thỏm lo âu, hốc mắt nàng cũng có chút nóng lên, tay chặt chẽ bấu vào cửa, một luồng khí tức đυ.c ngầu tích tụ trong lòng, như cỏ dại sinh trưởng, quấn chặt thành từng kết. Cảm xúc của Tô Điềm có chút mất khống chế, nàng luôn cảm thấy loại chờ đợi như thế này tựa hồ từng trải qua rồi, chỉ là nàng nghĩ mãi không ra, cố sức muốn hồi tưởng, lại đau đầu muốn nứt ra, cuối cùng chỉ có thể cắn môi từ bỏ.

"Cô nương, chúng ta muốn đóng cửa." Chủ tiệm vải bước tới, khách khí nói.

"À." Tô Điềm ôm mấy xấp vải trong ngực, ôm đến có chút cố sức, mặt đỏ bừng, chậm rãi đi ra khỏi tiệm, rồi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh sư tử đá ở cửa, tính toán tiếp tục chờ ở đó.

"Cô nương nhà ở đâu, ta để tiểu nhị trong tiệm đưa cô nương trở về đi."

"Trời sắp tối rồi, một cô nương như ngươi ở ngoài đường cũng không an toàn." Chủ tiệm có chút lo lắng nói thêm. Nhất là cô nương xinh đẹp như vậy, trong trấn này cũng có du côn lưu manh, nếu bị bọn chúng nhìn thấy, không chừng sẽ làm ra chuyện xấu.

"Hắn nói trời tối trước sẽ trở về, bảo ta ở đây chờ hắn." Tô Điềm lắc đầu nói. Nàng có chút ủy khuất, nhưng loại ủy khuất này không phải vì Tiêu Vọng, mà là thứ giấu trong trí nhớ, không biết là đối với ai, nhưng từng thực sự tồn tại.

Đã từng, có người bảo nàng chờ.

Sau đó, nàng đại khái là không chờ được nữa. Ký ức mơ hồ không rõ, nhưng cảm xúc lại như dao khắc rìu đυ.c trong lòng, chỉ cần một chút dẫn dắt, liền có thể kéo ra như dòng nước, khiến nàng nhíu chặt mày, ánh mắt trở nên bàng hoàng.

Thấy Tô Điềm khăng khăng muốn chờ, chủ tiệm cũng chỉ đành lắc đầu không nói thêm gì nữa, bọn họ thu dọn đồ đạc đóng cửa, trước khi rời đi còn dặn Tô Điềm: "Phía trước không xa có khách điếm, nếu trời tối thì hãy đi đến đó."

Tô Điềm cảm ơn, nàng lại ngồi thêm một lúc trên bậc đá, chờ đến khi ánh trăng cũng đã bò lên trời, vẫn không thấy Tiêu Vọng trở về, lúc này mới đứng dậy. Nàng nhìn quanh bốn phía, sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, rồi hướng về phía quán nhỏ đầu ngõ bán cháo hầm, tính toán ăn chút gì đó lót bụng.

Vừa mới đi không bao xa, liền có ba nam nhân chặn đường nàng, “Tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, một mình định đi đâu thế?”

“Mua hồn hầm.” Tô Điềm rầu rĩ đáp, tâm trạng nàng không tốt, mày đẹp hơi nhíu lại, cũng không ngẩng đầu nhìn người.

Cô nương này thật thành thật, khiến người ta nhìn mà thương tiếc! Tên du côn cầm đầu cười hắc hắc, “Ăn cái gì hồn hầm chứ, theo ta đi, ta dẫn nàng ăn sơn trân hải vị, Mãn Hán toàn tịch, đảm bảo ăn đến mức nàng luyến tiếc rời đi.”

Nói xong, gã duỗi tay định kéo tay Tô Điềm.

“Ta chỉ muốn ăn hồn hầm.” Tô Điềm vừa nói vừa muốn vòng qua bên cạnh đi tiếp, nhưng hai tên khác lập tức duỗi tay ngăn cản đường đi, nàng nhíu mày lui về phía sau, ai ngờ tên còn lại lập tức lắc mình vòng ra sau lưng nàng, còn cố tình đem ngực ưỡn tới trước, nhẹ nhàng va chạm vào nàng, còn ai da hai tiếng, “Cô nương, nàng đâm đau ngực ta rồi, mau xoa xoa cho ta đi……”

“Đâm đau huynh đệ ta, không thể dễ dàng bỏ qua vậy đâu.”

Tô Điềm ngẩn ra một chút, nàng ngẩng đầu, rất nghiêm túc đánh giá mấy tên nam nhân trước mặt.

Dù có ngủ say ngàn năm, thượng thần vẫn là thượng thần. Nàng nhìn bề ngoài nhu nhược, nhưng không có nghĩa là không biết giận. Nói ra, Tô Điềm tính tình cũng không nhỏ, lúc này đối mặt với mấy phàm nhân chặn đường quấy rối, nàng nhíu mày, lạnh giọng quát: “Cút.”

“Nha, tiểu cô nương tính tình còn lớn ghê!”

Tên cao to cầm đầu duỗi tay muốn véo cằm Tô Điềm. Tô Điềm tâm tình không tốt, cũng lười dây dưa với bọn họ. Hiện tại nàng không có sức lực, cũng không có linh khí, trong thành trấn này linh khí lại cực kỳ loãng, chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất để đối phó.

Dù trời đã tối, bốn phía lại không có người, chỉ tiếc đầu ngõ bên kia còn tỏa ra hương thơm của hoành thánh.

Ngón tay nàng khẽ động, chỉ điểm ra một chút ít cánh hoa, lập tức một mùi tanh nồng nặc tràn ra, khiến ba tên phàm nhân kia nhất thời mặt mày tái xanh, trực tiếp ngất xỉu bất tỉnh. Tô Điềm suy yếu bước qua ba người, đi về phía quán hồn hầm đầu ngõ, chỉ là vừa đi được một đoạn, nàng liền nhận ra mình gặp rắc rối rồi.

Rõ ràng chỉ cách quán ăn mấy chục trượng, xa xa đèn l*иg trước quán vẫn còn sáng, nàng bước về phía trước, thế nhưng thế nào cũng không đến được đích.

Đây là một loại trận pháp vây khốn thông thường, chỉ cần một chút linh khí là có thể dễ dàng phá giải, nhưng lúc này Tô Điềm, chỉ có thể trầm mặc đứng tại chỗ. Nàng nhìn quanh bốn phía, lạnh giọng nói: “Ai giả thần giả quỷ, ra đây!”

Lời vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng quát của nữ tử: “Yêu quái, còn dám ở dưới càn khôn làm hại người, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Oẹ……”

Một nữ tử mặc váy trắng từ trên trời giáng xuống, tay phải cầm thanh phong kiếm ba thước, tay trái nắm cuộn da trâu cũ kỹ, chân đạp dải lụa tím dài một trượng, hướng Tô Điềm rống lớn: “Luyện yêu sách, thu cho ta!”

Tô Điềm ngón tay khẽ động, định hóa thành bản thể phản kích, nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng đại biến, hiện tại thân thể quá yếu, dù biết rõ nguy hiểm, cũng không kịp phản ứng. Một luồng kình phong từ sau lưng đánh úp lại, "bốp" một tiếng, một luồng lực mạnh vỗ lên gáy nàng, khiến cả người nàng lập tức cứng đờ, hoàn toàn không nhúc nhích được.

“Yêu quái này trên người không có bao nhiêu linh khí, bày đại trận làm gì cho mệt, dùng một tấm Định Thân Chú là xong việc.” Một nam tử mặc áo tối màu từ trong bóng tối bước ra, tay trái bóp mũi, tay phải cầm một cái bao tải, đem bao tải trùm lên đầu Tô Điềm, lập tức thu nàng vào trong bao, cái túi trong tay cũng nháy mắt thu nhỏ chỉ còn bằng bàn tay. Hắn kéo lấy dây tơ hồng, nhanh nhẹn siết chặt miệng túi.

“Gia hỏa này phỏng chừng là một hoa cỏ yêu, trong tông môn không phải đang cần hoa yêu để luyện đan sao, mang về trước đi.” Nam tử thu dọn xong, quay sang giải thích với nữ tu.

“Thúi như vậy, ai mà thèm? Oẹ……”

Luyện ra đan dược như vậy ai mà nuốt trôi cho nổi!