Hôm sau, trời vừa hửng sáng.
Từ Dương đến tìm người thì phát hiện cửa phòng của thiếu niên mở toang, người lại chẳng thấy đâu.
“Từ huynh.” Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau lưng Từ Dương. Từ Dương quay đầu lại, thấy thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng, trán lấm tấm mồ hôi.
Quý Biệt Vân chào buổi sáng một câu, rồi đi thẳng vào phòng.
“Sáng sớm thế này, đi luyện võ à?” Tuy người luyện võ phần lớn đều có thói quen dậy sớm rèn luyện, nhưng Từ Dương cũng hiếm khi thấy ai siêng năng đến mức trời chưa sáng rõ đã luyện xong quay về.
Thiếu niên tay vịn cửa, nửa khép nửa không, đúng lúc cản bước Từ Dương muốn bước vào phòng.
“Đúng vậy. Nhưng giờ ta phải thay y phục, Từ huynh không vào thì hơn.” Thiếu niên mỉm cười, chưa đợi đối phương trả lời đã đóng cửa lại.
Từ Dương bị chặn ngoài cửa, đứng ngẩn người trong sân một lát.
Hừm, thằng nhóc này, toàn là nam nhi với nhau, có gì mà không dám để người ta nhìn thấy? Trái lại làm hắn ta trông chẳng khác gì tên háo sắc bị tiểu thư nhà lành đuổi ra ngoài.
Một lát sau, Quý Biệt Vân mở cửa, vẻ ngoài gọn gàng và sạch sẽ. Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Từ Dương, hắn vẫn cười như thường, bước tới nói: “Không phải nói sẽ đưa ta đi dạo Thần Kinh sao? Từ huynh, mời.”
Từ Dương lắc đầu, dẫn hắn men theo lối mòn yên tĩnh trong Vương phủ, rồi đi ra cửa Tây Nam.
Ra khỏi cổng góc Tây Nam là cách ngoại thành không xa, đi thêm một đoạn nữa thì đến một khu chợ sáng. Rất nhiều người bán hàng rong gánh theo quầy đồ ăn sáng tụ họp quanh đó, hương thơm của các món ăn bay ra từ những cửa tiệm hai bên đường.
Quý Biệt Vân từ sáng sớm đến giờ chỉ uống được mấy ngụm trà, bụng đã bắt đầu đói cồn cào. Từ Dương dẫn hắn đến ngồi xuống một sạp nhỏ, gọi hai bát canh sợi bột.
“Quán này ta thường ăn, mùi vị ngon lắm, quan trọng nhất là phần ăn khá nhiều, ăn no đã đời. Ngươi cũng biết rồi đấy, người luyện võ như ta ăn uống y như loài tham ăn trong truyền thuyết, cái bụng này, vĩnh viễn chẳng thể đầy được.” Từ Dương vừa nói vừa đưa cho hắn một đôi đũa sạch.
Lời nói thật thà mà hào sảng, Quý Biệt Vân nghe mà buồn cười, không muốn làm mất hứng người ta nên gật đầu tỏ ý đồng tình.
Thực ra hắn ăn không nhiều trong mỗi bữa, nhưng không phải vì bụng nhỏ mà vì suốt hơn bốn năm nay, hắn đã quen như vậy rồi.
Không bao lâu sau, hai bát canh sợi bột bốc khói nghi ngút được bưng lên. Quý Biệt Vân cúi đầu xuống, lập tức như chìm vào một thế giới đầy hơi nước và mùi khói bếp, khiến l*иg ngực hắn cũng ấm lên đôi chút.
Hắn thong thả ăn sáng, lắng nghe Từ Dương lải nhải giới thiệu về Thần Kinh.
“Ta cũng không phải người gốc Thần Kinh, cũng tầm tuổi ngươi thì vào kinh. So với nhiều người thì ta xem như may mắn, đi đến bây giờ mà chẳng phải chịu bao nhiêu khổ cực.”
Từ Dương bưng bát lên, húp vài ngụm canh lớn rồi mới nói tiếp:
“Nhưng ta phải cho ngươi vài lời khuyên từ người đi trước. Thần Kinh càng náo nhiệt bao nhiêu thì cũng nguy hiểm bấy nhiêu. Dù sao người đông thì chuyện cũng lắm. Huống chi trong thành này, không ít người chẳng phải hạng bình thường, mà chuyện của bọn họ lại càng nhiều hơn.”
Quý Biệt Vân gật đầu: “Đa tạ Từ huynh, ta sẽ ghi nhớ.”
“Ê, những thứ ngươi cần nhớ còn nhiều lắm đấy, từ từ học.” Từ Dương xua tay, rồi quay đầu gọi với sang chủ quán bán bánh nướng bên kia đường, nhờ mang một phần qua. Chủ quán bọc cái bánh nóng hổi bằng giấy dầu rồi đưa sang, Từ Dương đưa hai đồng tiền, nhận lấy bánh rồi há miệng cắn một miếng lớn.
Hắn ngồi phía đối diện, tròn mắt nhìn mà không khỏi sững sờ, thầm nghĩ: người này đúng là không nói quá, ăn uống đúng như mãnh thú hoành hành vậy.
Đợi hắn ăn xong, Từ Dương cũng vừa ăn sạch bánh nướng, đứng dậy liếc nhìn bát của Quý Biệt Vân rồi lắc đầu nói: “Có mỗi tí thế mà cũng ăn không hết, bảo sao thân hình mảnh thế kia.”
Dứt lời liền vỗ năm đồng tiền lên bàn, dẫn đầu rời khỏi sạp nhỏ.
Quý Biệt Vân liếc nhìn theo, tuy chỉ là mấy đồng tiền, nhưng bóng lưng của Từ Dương trong mắt hắn lại cao lớn thêm mấy phần.
Lại thêm một người tốt.
Trời đã sáng rõ hoàn toàn, trong ánh sáng ấm áp của buổi sáng, ngoài bách tính và thương nhân qua lại, còn có nhiều người ăn mặc như thư sinh.
Quý Biệt Vân hỏi: “Gần đây có trường học hay Quốc Tử Giám nào không?”
“Không có, không có.” Từ Dương bị không khí xung quanh ảnh hưởng, cũng nói một câu có vẻ văn hoa, rồi đáp lại: “Kỳ thi Hương sắp đến rồi, đây là các sĩ tử từ các nơi đến để tham gia kỳ thi. Những người mà ngươi nhìn thấy hẳn là đang ở trọ tại các khách điếm gần đây.”
Quý Biệt Vân gật đầu.
Hồi nhỏ, phụ mẫu hắn cũng đã định sẵn cho hắn con đường thi cử, nhưng không lâu sau đó gia đình gặp phải biến cố. Những sách vở đã học trước kia dù đã khắc sâu trong trí nhớ, nhưng hắn lại không bao giờ nghĩ đến chuyện thi cử nữa.
Những nho sinh này có tuổi tác khác nhau, nhưng phần lớn còn rất trẻ, trong ngực ôm theo ống đựng sách, sau lưng một số người còn có thư đồng đi theo. Dưới ánh sáng ban mai chiếu rọi, thực sự có vài phần phong thái của trụ cột quốc gia.
Không rõ là vì kỳ thi mùa xuân sắp đến, hay vốn dĩ Thần Kinh đã canh phòng nghiêm ngặt, trên đường phố có binh lính mặc giáp đeo đao tuần tra. Đi qua vài ngã tư còn có thể thấy binh lính đang trấn giữ.
Ban đầu, Quý Biệt Vân chỉ liếc qua họ một cách đơn giản, nhưng khi đi tới ngã tư kế tiếp, hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt dừng lại nơi thắt lưng của mấy tên binh lính kia.
Đao của họ… quá quen mắt.
Tuy loại đao này không phải hiếm thấy, binh khí của các Đô úy phủ ở những địa phương cũng có kiểu dáng tương tự. Thậm chí một số sơn tặc cũng có thể rèn ra loại đao gần giống, nhưng chung quy vẫn có những khác biệt nhỏ nhặt.
Quý Biệt Vân vốn nhạy cảm với binh khí, những thanh đao của binh lính này chính là loại đã từng được kẻ ám sát hắn sử dụng. Dù là vỏ đao, chuôi đao hay hình dạng thân đao, tất cả đều trùng khớp với ký ức của hắn.
Huống hồ, trong lúc giao đấu, hắn từng cướp được một thanh và tự tay sử dụng, cảm giác trong tay đến giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí. Quý Biệt Vân có thể khẳng định, hai loại đao này giống hệt nhau.
Trước khi mấy tên binh lính đó phát giác, Quý Biệt Vân đã thu lại ánh mắt. Bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên như mây gió, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn, đang suy nghĩ về ngọn nguồn sự việc.
Tại sao kẻ muốn gϊếŧ hắn lại dùng đao giống y như quan đao trong kinh thành… Nam quân và Bắc quân ở kinh thành cộng lại cũng có đến mấy vạn người, hơn nữa những kẻ có thể dùng quan đao không chỉ giới hạn trong binh lính. Vậy hắn phải tìm từ đâu?