Biệt Vân Hậu

Chương 11

[Hay thật, vị hòa thượng này đã nhanh chóng gạt mình ra khỏi chuyện, lại còn ba câu hai lời ngầm thừa nhận rằng hắn muốn ở lại Vương phủ.]

Quý Biệt Vân không kìm được liếc nhìn đối phương một cái, vẫn là vẻ mặt bình thản, nhưng từ khuôn mặt ấy, hắn lại thấy được chút gì đó sâu không lộ rõ. Nếu Quan Trần thật sự không có ý xấu, vậy việc y cứ khăng khăng muốn mình ở lại, nên được hiểu là vì lòng muốn giúp người chăng?

"Đi đi, đi đi, từ trước đến giờ ta vẫn chẳng giữ chân được ngươi thêm chút nào cả." Hiền Thân Vương vẫn dễ tính như trước, cười cười phất tay.

Quý Biệt Vân chớp lấy thời cơ cũng mở miệng nói: "Vương gia, thảo dân xin đưa hai vị sư phụ ra ngoài trước."

Biết bọn họ có lẽ có điều muốn nói riêng, Hiền Thân Vương không ngăn cản, chỉ gật đầu đồng ý.

Quý Biệt Vân theo hai vị hòa thượng rời khỏi Sơ Cảnh Các, thấy người hầu dẫn đường đã đi xa mới hỏi: "Đại sư đã viết gì trong thư vậy?"

Hòa thượng đang đi bên cạnh Quý Biệt Vân, nghe vậy thì nghi hoặc nhìn sang: "Quý thí chủ nói vậy là có ý gì?"

Thấy vẻ mặt Quan Trần như thực sự vô cùng quang minh chính đại, trái lại khiến hắn thấy mình giống như lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

"À... ta tưởng là đại sư đã nói đỡ cho ta đôi câu trong thư..." Quý Biệt Vân kiếm một cái cớ nửa thật nửa giả, nhưng cũng vì sự nghi kỵ của bản thân mà cảm thấy áy náy, hiếm khi không nói được một câu trọn vẹn.

“Quý thí chủ cần gì lời hay ý đẹp, trong thư bần tăng chỉ đơn giản nhắc đến thân thủ của thí chủ mà thôi.” Vị hòa thượng nhàn nhạt thi lễ với hắn: “Không cần tiễn xa, thí chủ dừng bước tại đây.”

Thấy Quan Trần xoay người rời đi, Quý Biệt Vân trong lúc gấp gáp liền gọi với theo: “Khoan đã!”

Hai vị hòa thượng, một lớn một nhỏ đều dừng bước quay người nhìn lại, khiến hắn nhất thời có chút chột dạ.

Quý Biệt Vân đưa tay gãi gãi mũi, rồi mới nói: “Đợi ta ổn định xong xuôi, nhất định sẽ tìm thời gian đến thăm Huyền Thanh Tự, đến lúc đó sẽ đích thân cảm tạ ngươi.”

Diệu Từ lập tức vui vẻ rạng rỡ đáp “được ạ”, còn Quan Trần thì bình thản hơn nhiều, chỉ hơi cong khóe môi, gật đầu nói: “Bần tăng xin tĩnh chờ.”

Quý Biệt Vân vẫn đứng yên tại chỗ, đợi cho đến khi hai bóng dáng kia khuất hẳn trong tầm mắt mới thu lại ánh nhìn.

Trong lòng hắn mang theo sự cảm kích, đồng thời cũng muốn kết giao với vị hòa thượng này, bởi thế mới nói sẽ đến Huyền Thanh Tự cảm ơn. Còn lý do thật sự muốn kết giao… hắn thừa nhận là mình có phần tư tâm. Quan Trần có thể làm bạn với Hiền Thân Vương, bản lĩnh chắc chắn không tầm thường. Nhưng cùng ăn cùng ở cùng đi một quãng đường dài như thế, Quý Biệt Vân cảm thấy người này cũng khá thú vị.

Tâm thiện, tính hòa nhã, đúng là có dáng dấp của một cao tăng. Thế nhưng Quý Biệt Vân vẫn không thể nhìn thấu được người này, cứ như có một tầng sương mù ngăn cách, khiến người ta không nhịn được mà muốn tiến gần hơn một chút, để nhìn cho rõ.

Quý Biệt Vân được sắp xếp ở lại trong Vương phủ, người thị vệ từng thử thăm dò hắn trước đó được giao nhiệm vụ dẫn hắn làm quen với hoàn cảnh xung quanh.

Vương phủ chiếm diện tích rất rộng, bên ngoài có Hữu Vệ thay phiên canh gác, bên trong có thị vệ trấn giữ. Tất cả thị vệ đều ở tại vài khu viện riêng biệt phía Nam, Quý Biệt Vân được phân cho một căn phòng riêng. Tuy nhỏ nhưng ít ra cũng không bị ai làm phiền.

Vị thị vệ hầu cận bên cạnh Vương gia kia tên là Từ Dương, năm nay hai mươi lăm tuổi, lớn hơn hắn mấy tuổi nên cho phép hắn gọi một tiếng “Từ huynh”.

“Làm việc trong Vương phủ có hai cái lợi lớn. Một là Vương phủ tôn quý, sai vặt cũng có thể xem như công việc thể diện; hai là Vương gia tính tình hiền hậu, đối đãi hạ nhân rất tử tế.” Từ Dương vừa ôm chăn đệm mới trải lên giường hắn, vừa nói tiếp: “Nhưng cũng có chỗ không hay. Người đông thì dễ sinh chuyện thị phi, ngươi mới đến, làm việc cho cẩn trọng là tốt nhất.”

Quý Biệt Vân cố ý nở nụ cười ngây ngô, gật đầu đáp lời: “Đa tạ Từ huynh đã nhắc nhở.”

Từ Dương phẩy tay, hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Quý Biệt Vân cố ý khai lớn hơn một tuổi, đáp: “Đã tròn mười tám rồi.”

Thanh niên kia liếc nhìn hắn một lượt, ánh mắt không mang ác ý, cười nói: “Trông vẫn như một đứa trẻ vậy. Hồi nãy trong Sơ Cảnh Các, thân thủ của ngươi suýt nữa dọa ta một trận, hóa ra là đang giả vờ đấy à.”

Hắn cười mà không đáp, trong lòng lại nghĩ: giả vờ gì chứ, rõ ràng là đang cố giả bộ làm không tốt thì có. Cả nửa ngày nay cười đến mức cơ miệng cứng đờ, còn mệt hơn cả đánh nhau.

Nếu Từ Dương mà thấy dáng vẻ của hắn hồi còn ở Thú Cốt Thành, chắc chắn sẽ không nói như vậy.

“Thôi được rồi, ngươi nghỉ ngơi một đêm đi. Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi dạo một vòng Thần Kinh, là lệnh của Vương gia đấy.” Từ Dương phủi tay như thể có bụi, rồi rời khỏi phòng.

Quý Biệt Vân tiễn ra đến cửa, đợi người đi khuất mới thu lại nụ cười trên mặt, sau đó đóng cửa lại.

Vương phủ nơi đâu cũng tĩnh lặng, đến cả khu viện của thị vệ cũng chẳng nghe thấy tiếng người ồn ào. Rõ ràng hắn nên thấy nhẹ nhõm, thế nhưng từ sau khi vào kinh, hắn luôn có cảm giác như đang bị một tấm lưới vô hình bao phủ.

Có lẽ trong mắt thường dân, vào kinh là để thấy cảnh phồn hoa náo nhiệt; nhưng điều hắn thấy, lại là những xiềng xích ở khắp nơi, và thứ quyền lực đã cắm rễ sâu trên mảnh đất này. Thần Kinh giống như trung tâm của một mạng nhện, vô số sợi tơ trong suốt mảnh mai kéo dài từ đây, kết nối toàn cõi Đại Lương.

Giống như tai họa của nhà họ Liễu ở Linh Châu bốn năm trước, cũng có vô số dây mối ràng buộc với Thần Kinh này.