Biệt Vân Hậu

Chương 10: Người nhàn nhã

Dĩ nhiên Quý Biệt Vân từng nghe danh Hiền Thân Vương.

Vị vương gia này tên là Minh Vọng, là đệ đệ ruột của đương kim Thánh Thượng. Trên danh nghĩa, ông ta trấn giữ Hữu Vệ, nhưng thực tế chưa từng can dự triều chính, suốt ngày chỉ lo thưởng hoa nghịch chim, xứng đáng là “đệ nhất phú quý nhàn nhân” của Đại Lương.

Hiền Thân Vương phủ nhìn từ bên ngoài khí thế uy nghi, bước vào bên trong lại là một cảnh giới khác. Vương gia quả không hổ danh vừa giàu có vừa nhàn hạ, toàn bộ Vương phủ thanh nhã u tĩnh, núi non giả lập, dây leo xanh rợp mang đậm phong vị điền dã, nhưng nhìn kỹ từng thứ đều là kỳ công, bài trí khéo léo. Tùy tiện lấy một món trong phủ đem ra ngoài cũng là vật quý vô giá.

Quý Biệt Vân đi theo sau Quan Trần, chỉ dùng khóe mắt liếc qua cảnh vật xung quanh. Dưới sự dẫn đường của tiểu đồng, bọn họ đến trước Sơ Cảnh Các — nơi Vương gia dùng riêng để tiếp khách. Lầu hai tầng nhỏ nhắn được cây cối xanh um bao bọc, phía trước còn dựng một hàng rào trúc vây quanh.

Họ bước trên con đường lát đá vụn, đi đến trước lầu.

Còn chưa vào cửa thì đã thấy có người mỉm cười bước ra nghênh đón. Người đó trạc ngoài ba mươi, phong thái chín chắn, gương mặt hòa nhã dễ gần. Ông ta mặc một bộ trường sam màu lam ngọc giản dị như bậc văn nhân ẩn sĩ dạo núi ngao du, song trên đầu lại cài một cây trâm ngọc chất liệu thượng hạng.

“Quan Trần à, Quan Trần, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi. Tu sửa bao nhiêu ngôi chùa lớn nhỏ khắp nơi, Phật học của ngươi hẳn đã tinh tấn lắm nhỉ?” Lời nói thân mật, chẳng chút kiểu cách, vừa mở miệng đã trêu chọc Quan Trần, xem ra quan hệ giữa hai người cực kỳ thân thiết.

Vị tăng nhân lùi lại một bước, chắp tay trước ngực nói: “Bần tăng không dám nhận. Việc trợ giúp các tự viện khắp nơi vốn là trách nhiệm của Huyền Thanh Tự, cũng là bổn phận trong phần sự của bần tăng.”

Quý Biệt Vân lần đầu tiên thấy hòa thượng có phản ứng như vậy. Trước nay mỗi lần hắn trêu chọc, Quan Trần đều hoặc cười hoặc im lặng đáp lại, chưa từng nghiêm cẩn cung kính mà phản bác như lần này.

Chẳng lẽ là bởi nể trọng thân phận tôn quý của Hiền Thân Vương?

Hắn thoáng thất thần thì đã nghe Quan Trần giới thiệu: “Vị này chính là thiếu niên mà bần tăng từng nhắc tới trong thư.”

Thư? Thư gì? Không phải nói là thϊếp bái kiến sao?

Quý Biệt Vân chắp tay thi lễ, nhưng lúc cúi đầu đã kịp giấu đi vẻ kinh ngạc thoáng hiện nơi gương mặt. Quan Trần vậy mà đã viết thư cho Hiền Thân Vương từ trước, lại chưa từng nói với hắn một lời. Đương nhiên hắn cũng không biết trong thư ấy đã đề cập đến mình ra sao.

Dựa vào tính cách của Quan Trần... hẳn là không đến mức tiết lộ chuyện hắn từng gϊếŧ người, đúng chứ?

Trong phòng, ngoài Hiền Thân Vương còn có mấy vị thị vệ, lúc này đều đưa ánh mắt nhìn về phía hắn.

Quý Biệt Vân cảm nhận được nhiều ánh nhìn đổ dồn đến, nhưng vẫn giữ lễ nghi đầy đủ, không kiêu không nịnh, nói: “Thảo dân Quý Dao, người Vận Châu, tham kiến Vương gia.”

Hắn đứng thẳng người trở lại, nhưng vẫn cụp mắt nhìn xuống. Khóe mắt liếc thấy nam nhân kia đang vòng quanh hắn nửa vòng, dường như đang quan sát đánh giá.

“Vận Châu à? Bổn vương nhớ không lâu trước nơi ấy vừa xảy ra địa chấn, tai họa nghiêm trọng, sinh linh đồ thán. Ngươi là người chạy nạn từ Vận Châu đến sao? Phụ mẫu thân nhân thế nào?”

Quý Biệt Vân vốn đã chờ sẵn người ta hỏi đến việc này, liền đáp trôi chảy:

“Hồi Vương gia, thảo dân vốn cùng gia quyến mười người rời Vận Châu lánh nạn, khi đi ngang Linh Châu, đến một ngọn núi hoang ngoài thành thì bị sơn tặc tập kích. Thảo dân may mắn sống sót, còn chín người còn lại đều bị bọn cướp…”

Nói đến đây, hắn đúng lúc dừng lại, để người nghe tự cho rằng mình vì đau thương mà không thể thốt nên lời.

Hiền Thân Vương thấy hắn như vậy, quả nhiên cũng động lòng trắc ẩn, liền phất tay áo, xoay người bước vào trong phòng.

Quan Trần ngoảnh đầu nhìn hắn một cái, thần sắc khó đoán, song lại bị hắn bắt gặp ánh mắt đúng lúc. Hai người bốn mắt giao nhau, hắn cũng chẳng bận tâm Quan Trần có tin mình hay không, chỉ khẽ nở một nụ cười trấn an.

Diệu Từ thì len lén kéo vạt áo hắn từ phía sau, khẽ nói: “Thí chủ xin nén bi thương.”

Chuyện nhà họ Quý, hắn chưa từng kể lại cho Quan Trần và Diệu Từ. Một là vì thấy không cần thiết, hai là... sợ mình diễn không đạt, nói nhiều lại dễ lộ sơ hở.

Hiền Thân Vương lẩm bẩm vài câu về thiên tai nhân họa, sau đó đi tới bên án thư, ngón tay khẽ vuốt viền của một bức thư pháp đặt trên mặt bàn.

Ba người cùng theo sau. Quý Biệt Vân liếc nhìn bức thư ngược hướng, thấy đó là một bài thơ vịnh sơn thủy. Rõ ràng là người gửi lòng vào chốn điền viên sơn dã, ngay đến nơi ở cũng phóng khoáng tự nhiên, vậy mà lúc này lại vì dân chúng gặp nạn mà sinh u buồn...

Hắn cũng không rõ vị Vương gia này là thật lòng phóng khoáng hay chỉ đang đóng kịch.

“Ngươi thân thủ không tệ?” Vương gia rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Quý Biệt Vân đáp: “Cũng không đến mức giỏi giang, miễn cưỡng có thể phòng thân mà thôi.”

Thế nhưng lời vừa dứt, sau lưng hắn đã vang lên tiếng kiếm ngân bất ngờ, ánh bạc xé gió lao tới, kiếm phong thổi tung vài sợi tóc bên trán.

Thiếu niên không hề né tránh, chỉ khẽ dịch bước, giơ tay lên liền từ bên hông kẹp chặt lấy lưỡi kiếm. Khóe mắt lướt qua, người ra tay chẳng phải ai khác, chính là tên thị vệ nãy giờ vẫn đứng bên chờ lệnh.

Hắn buông hai ngón tay ra, co khớp ngón lại, dùng đốt ngón tay bật nhẹ vào thân kiếm. Chỉ nghe một tiếng ngân trầm vang lên, tay cầm kiếm của thị vệ cũng lệch hẳn sang bên.

Thị vệ ấy tướng mạo trầm ổn chất phác, độ chừng hai mươi tuổi, thấy kiếm bị bật lệch liền dứt khoát thu về, khom mình lui sang một bên.

Hiền Thân Vương nhìn Quý Biệt Vân, ánh mắt dần hiện lên kinh ngạc. Trầm ngâm một lát rồi bật cười nói: “Việc luyện kiếm thuật cho Từ Dương vốn là bổn Vương đích thân chỉ dạy. Quan Trần, ngươi quả thực đã tiến cử cho ta một nhân tài trẻ tuổi.”

Không đợi Quan Trần đáp, Vương gia lại quay sang Quý Biệt Vân:

“Thế này đi, Quý Dao cứ tạm lưu lại Vương phủ làm thị vệ. Nếu có chí nguyện tòng quân, có thể cân nhắc gia nhập cấm vệ quân Hữu Vệ của Thần Kinh, ngươi thấy thế nào?”

Quý Biệt Vân cúi đầu lắng nghe, ngoài mặt không chút dao động, nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác. Hiền Thân Vương vừa gặp mặt đã đưa ra con đường sáng, còn nói đến việc gia nhập Hữu Vệ của Thần Kinh... đó chính là một trong Mười Hai Vệ ở kinh thành, chuyên trách tuần phòng cung cấm dưới chân Thiên tử, phần lớn đều do đệ tử thế gia đảm nhiệm.

Hắn còn đang cân nhắc nên đáp lời ra sao, Quan Trần đã nhẹ giọng lên tiếng trước:

“Nếu Vương gia đã tìm được nhân tài, Quý thí chủ cũng có nơi dung thân thì những việc còn lại, bần tăng cũng không tiện nhiều lời. Nếu không còn chuyện khác, xin được cùng tiểu sư đệ cáo lui, Trụ trì vẫn đang chờ bần tăng hồi bẩm.”