Đã qua hai ngày kể từ khi Lễ Bộ thị lang bị ám sát bỏ mình.
Cảm giác khủng hoảng lúc ban đầu trong kinh thành cũng dần biến mất, thay thế lại là khung cảnh an bình cùng náo nhiệt lúc xưa.
Quý Biệt Vân giữ khuôn phép mà đi theo Hiền Thân Vương làm thị vệ hai ngày, nhưng mà Vương gia đại đa số thời gian cũng không cần hắn hầu hạ trái phải, bởi vậy hai ngày này với hắn cũng chỉ là làm việc cho có mà thôi.
Hắn chưa thấy qua ai vừa vào làm việc liền nghỉ phép, nhưng Hiền Thân Vương một bộ dáng rất biết săn sóc người khác, hắn cũng không thể luôn miệng chối từ.
Nhưng mà nhàn hạ quá nhiều, hắn liền nhân lúc này dò hỏi mạng lưới nhân mạch của Trịnh Vũ một phen, chuẩn bị lần tìm manh mối.
Trịnh Vũ ở trong triều nhân khí cũng bình bình, cũng có giao hảo với vài vị triều thần, lại ngại quy củ trong triều cấm kết bè kết cánh nên vẫn luôn chưa từng qua lại. Hơn nữa vài vị triều thần kia phẩm cấp đều không cao, cũng cùng Linh Châu không có gì quan hệ, cho nên không đáng đào sâu.
Duy nhất khiến cho Quý Biệt Vân chú ý, vẫn là một đại nhân vật cùng Trịnh Vũ có một tầng quan hệ không rõ ràng, Thừa Tướng đương triều Phương Tuy.
Phương Tuy cùng Trịnh Vũ là đồng hương, ở trong triều nhiều năm như vậy vẫn luôn chưa từng kiêng dè cùng hắn giao hảo, quan hệ chặt chẽ, thường có lui tới.
Người có thể sai sử Lễ Bộ thị lang, tất nhiên là một đại nhân vật.
Hắn kiềm chế hoài nghi trong lòng, tính toán lúc sau sẽ tra xét kỹ càng. Nhưng buổi chiều ngày thứ ba lại bị Hiền Thân Vương gọi tới, bắt hắn đi theo một chuyến đến Huyền Thanh Sơn.
Quý Biệt Vân vừa đi theo vừa ở một bên nghe Từ Dương giải thích cho hắn: “Chùa Huyền Thanh là quốc chùa của đất nước chúng ta, địa vị quan trọng, cho nên vẫn luôn phái binh đóng giữ để bảo đảm an toàn. Phụ trách việc này vừa lúc chính là hữu vệ, Đường tướng quân hai ngày này đều bận rộn, vừa rồi đã phái người tới nói là không thể phân thân đi thị sát như thường lệ, đem chuyện thị sát lần này phó thác cho Vương gia chúng ta.”
Đường tướng quân là vị võ tướng ngày ấy đã nhìn thấy ở thành lâu, là người nắm toàn bộ hữu vệ.
Hắn trong lòng sáng tỏ, nhịn không được có chút đáng tiếc.
Nguyên bản đã nói chờ mọi chuyện yên ổn sẽ đi Chùa Huyền Thanh nói lời cảm tạ, không dự đoán được lại là dùng phương thức này để đi. Nếu gặp gỡ Quan Trần, chỉ mong hòa thượng kia sẽ không ghét bỏ hắn không có thành ý.
Xe ngựa từ hướng nam khởi hành ra cửa thành, dọc theo đường chính khoảng một dặm sau đó rẽ sang hướng đông, tiếp tục hướng này sẽ đến được chân núi Huyền Thanh Sơn.
Quý Biệt Vân giương mắt nhìn nhìn dãy núi, không lý do mà cảm nhận được một luồng hàn ý, có lẽ là bởi vì Huyền Thanh Sơn quá mức thanh u, làm người ta sau khi nhìn thấy tâm cảnh cũng bị ảnh hưởng.
Hiền Thân Vương xuống xe ngựa, liền có binh lính hữu vệ đi trước quét dọn đường. Vương gia giơ tay ngăn lại, ý bảo binh lính đó nên làm gì thì làm đó, không cần ra sức dọn đường, sau đó liền đi đầu bước lên thềm đá.
Những bá tánh đó mới đầu bị đuổi đi rất nơm nớp lo sợ, sau đó liền nhanh chóng đi về trên núi, chẳng qua trước sau cách bọn họ rất xa. Hiền Thân Vương hết sức chuyên chú mà đi lên núi, rũ mắt thấy bậc thang dưới chân, lại nói: “Đường núi này cũng không phải là vì ta mà có, chùa Huyền Thanh cũng không đơn thuần chỉ là vì hoàng gia mà xây nên, ta thấy cũng không cần phải cầu kỳ chi tiết.”
Từ Dương không sợ bị mắng tiến lên nói: “Vương gia, hai ngày trước mới xảy ra vụ ám sát, thời buổi loạn lạc, vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”
Quý Biệt Vân nắm chặt hoàn đao bên hông, cẩn trọng mà ra dáng chức trách một thị vệ. Hắn dự cảm lời này của Từ Dương là tốn công vô ích, quả nhiên Hiền Thân Vương nghe vậy liếc mắt Từ Dương một cái, tiện đà mở miệng: “Cũng chỉ là chuyện bé xé ra to, ngươi cũng đừng hoảng đến vậy.”
Từ Dương sửng sốt: “Bên cạnh có bóng cây rất mát mẻ, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút.”
“Được, vậy ngươi qua đó mát mẻ mà ngồi đợi đi.” Hiền Thân Vương lạnh lùng bỏ xuống một câu, liền quay đầu đi.
Quý Biệt Vân không nhịn được, lập tức bật cười.
Từ Dương phản ứng lại thấy chính mình bị mắng, vẻ mặt vô ngữ mà lui về bên cạnh hắn. Hắn từ bên hông gỡ xuống túi nước đưa qua, ôn thanh nói: “Từ huynh, uống nước?”
“Quý hiền đệ thật là biết săn sóc……”
Lời khen chưa nói xong, Quý Biệt Vân liền đáp: “Nước này rất lạnh, uống vào càng thêm mát mẻ.”
Từ Dương tiếp nhận túi nước nhất thời dừng tay lại, dựng thẳng lông mày mắng hắn: “Ngươi cái tên tiểu tử này!”
Nói rồi giơ lên nắm tay, làm bộ muốn đánh hắn. Quý Biệt Vân tay mắt lanh lẹ nâng lên cánh tay chặn một kích, nhẹ nhàng hướng đối diện mà đẩy đi.
“Trên đường núi không thể tỷ thí, Từ huynh vẫn là nhìn đường mà đi.”
Chùa Huyền Thanh nằm ở sườn núi, bọn họ tiến trình mau lẹ, lại cũng tiêu tốn hết nửa ngày. Lại thêm Hiền Thân Vương trên đường ngẫu nhiên gặp được hai vị quyền quý, hàn huyên một phen, trên đường không khỏi trì hoãn một ít thời gian.
Chờ khi bọn họ đi đến giữa sườn núi, Hiền Thân Vương đã thở hồng hộc.
Quý Biệt Vân hôm nay còn chưa kịp hoạt động gân cốt, cũng vì đường núi khó đi mà đổ thêm một tầng mồ hôi.
Hắn ở trong lòng chửi thầm, Huyền Thanh không hổ là quốc chùa, khinh thường thế tục hồng trần xa hoa, cũng không quan tâm khách hành hương sẽ bởi vì đường núi khó khăn mà bắt đầu sinh tâm lui bước. Hắn thậm chí cảm thấy Quan Trần người này cùng chùa Huyền Thanh khí chất không có gì sai biệt, quả nhiên là thủ tịch đại đệ tử.
Nhưng mà cho dù có lên núi khó khăn, nơi này hương khói cũng cực vượng.
Càng lên cao càng thấy nhiều người, chờ khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng sơn môn, cũng có thể nhìn thấy ngôi chùa lượn lờ yên tĩnh. Lui tới đây có thiện nam tín nữ góc áo tướng môn đều đã phiếm cũ, loang lổ trên tường tràn đầy dấu vết của năm tháng.
Binh lính hữu vệ phân tán mà đóng bên ngoài cửa chùa, làm tăng thêm một tia túc sát, ở giữa lại có một vị tăng nhân mặc áo suông xám trắng đang đứng yên, bản thân tỏa ra lực sát khí.
Tăng nhân cùng cổ tháp sau lưng hòa làm một thể, so với kiến trúc yên lặng còn muốn an tĩnh hơn vài phần.
Quý Biệt Vân giương mắt, vừa vặn chạm vào tầm mắt của Quan Trần, hắn hơi hơi mang ý xin lỗi mà cười cười, Quan Trần liền đối với hắn hơi hơi khom người.
Thanh âm Hiền Thân Vương vang lên đánh gãy cuộc giao lưu không tiếng động của bọn họ: “Mấy ngày gần đây chùa Huyền Thanh có tốt không?”
Quan Trần nghiêng người nhường đường, đợi bọn họ đến gần mới đáp: “Đều tốt, tạ Vương gia quan tâm.”
Vương gia rầu rĩ mà cười hai tiếng, nhấc chân bước vào sơn môn, hướng bên trong đi đến.
“Phải không, Lễ Bộ thị lang bị ám sát, các ngươi nơi này hương khói chẳng lẽ không nên càng vượng? Bận rộn như vậy cũng coi như tốt sao?”
Quan Trần lùi xuống một bước, theo ở phía sau, lại vừa lúc cùng Quý Biệt Vân sóng vai.
Hắn đã lâu không đứng gần hòa thượng này, lại là lần đầu tiên ngửi được từ trên người đối phương một cổ ám hương, bất đồng với hương vị châm hương cùng đàn hương trong chùa, giống như là vô ý dính vào người nào đó đến dâng hương.
Hắn hơi quay đầu nhìn Quan Trần liếc mắt một cái, tăng nhân lại không để ý tới ánh mắt của hắn, chỉ nói: “Vương gia liệu sự như thần, hai ngày này khách hành hương xác thật có rất nhiều quan viên cùng gia quyến.”
“Một đám làm chuyện trái với lương tâm.” Hiền Thân Vương cười mắng một câu.
Quý Biệt Vân ý thức được chính mình thất thần, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Bọn họ đi vào một gian phòng có kiến trúc to rộng cùng uy vũ, là Thiên Vương điện, bên ngoài có ba chân lư hương châm đầy nhang khói, trong điện cũng có rất nhiều người quỳ gối trên đệm bồ đoàn lễ bái.
Hắn tới chùa Huyền Thanh cư nhiên lại có một loại cảm giác quen thuộc như về nhà, chẳng qua nơi này cùng chùa Linh Đông so ra lớn hơn rất nhiều lần, nhìn kỹ nơi đây đâu đâu cũng đều lộ ra uy nghi của hoàng gia.
Vốn tưởng rằng Hiền Thân Vương muốn đi thắp hương, không ngờ Vương gia trực tiếp đến bên phải hành lang.
“Hôm nay công vụ trong người, liền không dâng hương, mang ta đi phía sau thiện phòng ngồi đi.”
Vương gia có lệnh, đoàn người liền hướng về phía sau chùa. Hiền Thân Vương đi đầu, theo sau là Quan Trần cùng mấy thị vệ bọn họ, còn có hữu vệ hai ba người, một đội ngũ không nhỏ đem hành lang không lớn không nhỏ đều lấp kín.
Xuyên qua hành lang, quẹo vào bên phải nguyệt môn, dưới chân là đường mòn thông vào chỗ sâu nhất của ngọn núi.
Huyền Thanh Sơn đúng như kỳ danh, như một tòa tiên cảnh thanh u treo ở phía đông nam Thần Kinh. Đường mòn hai bên xây thạch lan thấp thấp, lúc này mới thấy hoa cỏ cây cối thật vất vả mà vươn cành ra tới.
Đi một đoạn thời gian, phía trước rừng cây thấp thoáng xuất hiện một mảnh sân vườn. Quan Trần đưa bọn họ tới một tiểu viện, Vương gia ám chỉ cho Quý Biệt Vân cùng Từ Dương đi theo, còn lại mấy người đều canh giữ ở bên ngoài tiểu viện.
Hiền Thân Vương vừa tiến vào tiểu viện liền thở dài một hơi, hoạt động cánh tay, nói: “Chùa này của các ngươi quá khó đi, mỗi lần tới đều làm chân tay ta lên men cả.”
Quan Trần rót một chén trà nhỏ, đưa qua: “Vương gia có lẽ hẳn là nên rèn luyện nhiều hơn.”
Hiền Thân Vương không có so đo câu nói trêu ghẹo này, ngược lại liếc mắt nhìn về phía Quý Biệt Vân đang đứng cúi đầu, hỏi: “Quý Dao, nhìn bộ dáng của ngươi còn rất thừa lực, có thể bò thêm vài ngọn núi cũng không thành vấn đề, xem ra là đêm qua ngủ đến không tồi đến mức lại đá chăn?”
Quý Biệt Vân làm thị vệ cho người ta đến nhàm chán, bàn tay vô ý mà vuốt ve chuôi đao bên hông, trong lòng mới nhớ vừa rồi đi ngang qua bên vách núi có một khu đất bằng phẳng, nhìn phong cảnh tú mỹ trống trải, rất thích hợp luyện đao.
Đột nhiên bị hỏi tới, may mà hắn vẫn luôn chú ý hai người này nói chuyện, ngẩng đầu đáp: “Kia chỉ là lời nói vui đùa nhất thời, làm phiền Vương gia còn nhớ.”
Quan Trần cũng hướng mắt nhìn hắn, yên lặng một lát mới nói: “Quý thí chủ sắc mặt xanh xao, xem ra mấy ngày này là không có nghỉ ngơi tốt, chính là bị ồn ào trong kinh dọa sợ?”
Quý Biệt Vân nhìn trở về, hắn cảm thấy hòa thượng này là cố ý. Bọn họ ở chung lâu đến thế, chính mình can đảm cỡ nào đối phương cũng rõ ràng, hắn sao có thể bị một vụ án mạng làm dọa sợ.
Thằng nhãi này cũng hoài nghi chính mình?
Không đúng, hắn ở bên ngoài đối với người khác trên tay tương đối sạch sẽ, chỉ là một người bình thường mới tới Thần Kinh mà thôi. Hai người này như thế nào lại quanh co lòng vòng âm dương quái khí, đến tột cùng là vì cái gì?
Chẳng lẽ là hắn có tật giật mình, nghe thấy cái gì cũng đều mẫn cảm, nhất thời suy nghĩ nhiều?
“Mới tới trong kinh, khí hậu cũng có chút không quen.” Quan Trần cũng rót cho hắn một chén trà, duỗi tay đưa tới trước mặt: “Không bằng, chờ lát nữa Quý thí chủ đến chỗ bần tăng lấy một ít hương an thần, ban đêm đốt lên liền có thể yên giấc.”
Lúc nãy rõ ràng còn có ý ám chỉ điều gì đó, lúc này lại giúp hắn giải vây. Quý Biệt Vân nghe mà đoán không ra tâm tư người này, duỗi tay tiếp nhận chung trà ấm áp, rũ mắt nói: “Cũng được, đa tạ đại sư.”
Từ lúc vào phòng một câu cũng chưa nói, Từ Dương bên cạnh “Ai nha” một tiếng, đối với Quan Trần lắc đầu nói: “Tốt xấu gì cũng là người quen cũ, nhưng vừa tới Quý hiền đệ đã có trà uống, ta lại không có.”
Quan Trần cúi đầu cười, lại lấy một chén trà mới.
“Ngươi cái tên mồm miệng chua ngoa, lại dám cùng đại sư chùa Huyền Thanh hờn dỗi, có muốn bổn Vương tự mình rót trà cho ngươi hay không?” Hiền Thân Vương đã đem ly trà uống một ngụm sạch sẽ, cực kỳ tiêu sái mà vứt vào lòng ngực Từ Dương, Từ Dương vội vàng duỗi tay tiếp được, hướng Vương gia bày ra mặt dày cười mỉa.
Chủ tớ hai người thường xuyên vui đùa không lớn không nhỏ kiểu này, Quý Biệt Vân đã thấy nhiều rồi. Hắn đơn giản dạo bước đến bên người Quan Trần, xem hòa thượng pha trà như thế nào, lại thuận miệng khen ngợi vài câu.
Đang lúc bốn người đùa vui nói giỡn, liền nghe được có người tiến vào trong viện, tiếp theo thanh âm vang lên cửa phòng.
“Vương gia, tam tư hội thẩm có kết quả.”
Từ Dương mở cửa ra, ngoài cửa là một thị vệ khác, đưa đến tin tức trong kinh cấp báo.
“Ngươi mau nói rõ ràng hơn.”
“Tam tư đã kết án, nói là……” Thị vệ dừng một chút: “Trịnh thị lang tự sát.”
Edit: Đăng Đăng - CV: DuFengYu