Quý Biệt Vân đã hiểu rõ mọi việc.
Thì ra lại là một vị hoàng đế ham mê hưởng lạc. Có lẽ bởi Thái Tổ đã để lại giang sơn rộng lớn và yên ổn, kẻ kế vị tất nhiên có thể nằm trên nền móng tổ tông mà hưởng phúc an nhàn. Thế nhưng Đại Lương mới trải qua hơn hai mươi năm, hiện nay bệ hạ mới là vị hoàng đế thứ hai mà đã phóng túng xa xỉ đến mức này, chẳng rõ tương lai Đại Lương sẽ trôi về đâu.
Đợi đến khi nghi trượng đến gần, hắn mới thu hồi những ý nghĩ đại nghịch bất đạo kia trong đầu. Hai bên đường có người lục tục hành lễ, Quan Trần và Diệu Từ cũng chắp tay khom mình, Quý Biệt Vân cúi mắt, vòng tay vái dài theo.
Khung cảnh vốn náo nhiệt bỗng chốc lặng như tờ, mặt đất vì người ngựa qua lại mà rung lên khe khẽ. Chừng nửa nén nhang, toàn bộ đoàn nghi trượng cuối cùng cũng đi xa, đường phố khi ấy mới khôi phục lại vẻ sinh động thường ngày.
Quý Biệt Vân nhìn về phía xa nơi hoàng đế khuất bóng, đoàn người ngựa hùng tráng đã đi xa, chỉ còn lại lớp bụi mù cuồn cuộn. Hắn vô tình liếc thấy một ngọn núi xanh biếc, từ xa nhìn lại tựa hồ mây mù lượn lờ, như tiên sơn chốn thế ngoại đào nguyên.
“Đó là nơi nào vậy?”
Quan Trần cũng nhìn theo ánh mắt hắn, đáp: “Đó là núi Huyền Thanh, trên núi có một ngôi chùa tên Huyền Thanh Tự, chính là nơi bần tăng cư ngụ.”
Hắn nhìn mãi không rời mắt, mỉm cười nói: “Đã về kinh rồi, sao ngươi không quay về trước một chuyến?”
“Không cần thiết. Đợi bần tăng giới thiệu thí chủ với một vị bằng hữu, rồi quay về cũng chưa muộn.” Vị tăng nhân lùi lại một bước, giơ tay làm dấu mời hắn lên xe: “Mời.”
Sau đó, hành trình vào kinh của bọn họ diễn ra vô cùng suôn sẻ. Xe ngựa qua cổng thành, đập vào mắt là một con đường rộng lớn đủ cho năm cỗ xe song hành, thẳng tắp hướng Bắc, dài đến mức không thấy tận cùng. Vô số con đường lớn nhỏ tỏa ra tứ phía như mạng lưới, trải khắp từng ngóc ngách của kinh thành.
Mỗi một con phố đều vô cùng náo nhiệt, cửa hiệu nối tiếp không xuể, người đi kẻ lại đông như nêm.
Xe ngựa của họ men theo đại lộ hoàng gia chầm chậm đi về hướng Bắc. Quý Biệt Vân và Diệu Từ ngồi song song trên đầu xe, hắn nhìn cảnh sắc phong phú trong kinh, còn tai thì nghe tiểu sa di bên cạnh giới thiệu.
“Nơi này là ngoại thành, mỗi khu vực đều có rất nhiều chợ lớn nhỏ. Nội thành nằm ở phía Tây Bắc, chủ yếu là cơ quan công phủ và phủ đệ của các đại thần triều đình. Đi sâu vào nữa chính là hoàng thành, nơi ấy ai ở chắc không cần tiểu tăng phải nói rõ.”
Tự nhiên là không cần dài dòng. Quý Biệt Vân đã hiểu được bố cục của Thần Kinh, bèn hỏi: “Chúng ta cứ đi mãi về phía Bắc như thế này, chẳng lẽ điểm đến là nội thành?”
Diệu Từ ngoái đầu nhìn lại, thấy sư huynh bị rèm xe che khuất, bèn yên tâm quay đầu lại, nói nhỏ: “Sư huynh có lẽ muốn dẫn huynh đến gặp một vị trong nội thành, lai lịch không nhỏ đâu.”
Trong lòng hắn dâng lên đôi chút bất an. Vốn tưởng sau khi vào kinh sẽ bắt đầu từ chỗ thấp kém, làm những việc không mấy ai để mắt. Nào ngờ người mà Quan Trần quen biết lại không phải hạng tầm thường. Tuy bắt đầu ở vị trí càng cao thì càng tốt, nhưng nhiều việc không thể vội vàng.
Một lúc lâu sau, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại.
Quý Biệt Vân ngẩng đầu nhìn tấm biển đề ba chữ “Hiền Thân Vương phủ”, ngẩn người một thoáng rồi khẽ bật cười. Hắn quay lại vén rèm xe, nhìn vị hòa thượng sắc mặt bình thản, trêu chọc nói:
“Đại sư, vị bằng hữu mà ngươi nói là đang ngồi chễm chệ trong tiền điện, hay đang quét dọn chuồng ngựa ở hậu viện?”
Quan Trần từ tốn xuống xe, cũng không so đo lời trêu chọc ấy, chỉ đáp: “Hôm trước bần tăng đã gửi thϊếp bái kiến. Quý thí chủ, chi bằng chúng ta vào luôn lúc này.”