Biệt Vân Hậu

Chương 8

Khi Quý Biệt Vân đang thay y phục, Diệu Từ liền cùng sư huynh đứng chờ bên ngoài.

Tiểu sa di hí hửng nhìn quanh, từ xe ngựa ngoài cửa tiệm cho tới những dải lụa và gấm vóc bày biện bên trong. Ngày thường ở trong chùa vốn buồn chán vô cùng, nay lại được ra ngoài chơi một chuyến, nghĩ đến việc sắp quay về Thần Kinh, trong lòng cậu đã ngập tràn luyến tiếc.

Đang mãi nhìn ngó lung tung, chợt thấy một thiếu niên tuấn tú bước ra. Nhìn kỹ lại, mới nhận ra đó chính là Quý thí chủ.

Quý Biệt Vân nay đã thay sang một thân áo dài tay hẹp màu xanh, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng màu xanh đen chống lạnh. Nếu như trước kia Diệu Từ cảm thấy vị thí chủ này có phần lạnh lùng cứng nhắc, thì lúc này, khuôn mặt kia dưới lớp y phục mới lại toát lên vẻ nhã nhặn, ôn hòa hơn nhiều.

Diệu Từ quay đầu kéo tay áo sư huynh, háo hức nói nhỏ: “Sư huynh mau nhìn, cẩn thận không nhận ra đó!”

Ánh mắt Quan Trần dừng lại trên người Quý Biệt Vân chốc lát, thần sắc vẫn như thường. Nếu không phải Diệu Từ quá quen thuộc với sư huynh nhà mình, suýt nữa đã không nhận ra thoáng thất thần rất khẽ nơi khóe mắt kia.

“Sư huynh cũng suýt không nhận ra chứ gì?”

Diệu Từ mỉm cười nhìn sang Quan Trần, nhưng chỉ nhận lại một tiếng quở trách lạnh lùng: “Phù phiếm.” Lập tức, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Diệu Từ, nụ cười cũng tắt ngấm.

Quý Biệt Vân dĩ nhiên không biết giữa hai sư huynh đệ vừa xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mình trả tiền xong thì thần sắc bình thản bước đến.

“Đợi lâu rồi nhỉ? Đi thôi.”

Họ gửi lại xe ngựa ở trạm dịch, sau khi mua đồ xong liền thong thả dạo bước trên phố.

Tuy chỉ là một huyện nhỏ, nhưng do gần kề kinh thành nên cũng khá khang trang, bề thế hơn xa những nơi hẻo lánh. Đường lát đá xanh rộng rãi, ánh sáng chan hòa.

Diệu Từ bây giờ lại càng quấn lấy Quý Biệt Vân, líu ríu bên cạnh nói chuyện không dứt. Quan Trần thì lặng lẽ theo sau, không lên tiếng.

“Thí chủ, ngài có muốn ăn ô mai không? Có thể nhờ sư huynh ta mua một ít đó. Lần này ra ngoài, huynh ấy mang theo không ít bạc đâu.” Tiểu sa di hạ giọng, cười nịnh nọt hệt như đang lộ tẩy lòng mình - ai cũng nhìn ra rõ là cậu bé tự muốn ăn.

Người ta vẫn nói ra ngoài không nên khoe của, vậy mà thấy Diệu Từ vô tư như thế, Quý Biệt Vân bỗng nhiên nổi hứng muốn trêu, liền đáp: “Vậy ngươi nói thử xem, sư huynh ngươi mang theo bao nhiêu bạc, đủ mua được mấy hũ ô mai?”

Diệu Từ bị hỏi bất ngờ, nhất thời mới phản ứng lại, cúi đầu lí nhí: “Cũng… không nhiều lắm đâu…”

Quý Biệt Vân càng nhìn càng thấy đứa trẻ này đáng yêu. Không chỉ vẻ ngoài dễ mến, mà tính cách cũng hồn nhiên, thẳng thắn. Hắn nhịn không được muốn xoa đầu Diệu Từ, nhưng ngẫm đến kiêng kỵ của người xuất gia, đành chuyển sang vỗ nhẹ lên cánh tay.

Sau đó đột nhiên quay sang nhìn Quan Trần, nhướng mày: “Đại sư, cho ta mượn ít bạc nhé?”

Suốt chặng đường này, phần lớn chi tiêu đều do Quan Trần lo liệu. Quý Biệt Vân vừa từ Thú Cốt thành trở về, trên người chẳng dư dả gì, nên trước đó đã nói rõ với vị hòa thượng này, cứ coi như vay tạm, về sau chắc chắn trả cả vốn lẫn lời.

Hòa thượng chẳng hỏi lấy một lời, rút từ tay áo ra một túi vải thô mộc mạc. Hắn nhận lấy rồi mới phát hiện bên trong nặng trĩu.

“Rộng rãi vậy sao? Không sợ ta cầm rồi chạy luôn à?”

Quan Trần chỉ khẽ lắc đầu: “Thí chủ định mua gì?”

"Đồng hành bấy lâu, đừng gọi ta là "thí chủ" nữa, nghe xa lạ quá." Hắn lấy ra vài đồng tiền, rồi trả túi vải lại:

"Ngươi cũng chỉ lớn hơn ta vài tuổi, coi như đồng lứa, gọi tên tự của ta là được rồi."

Quan Trần đưa túi ra thế nào thì bây giờ cũng lặng lẽ thu về như thế.

"Không biết Quý thí chủ muốn mua gì? Bần tăng khá quen thuộc nơi này, có thể dẫn đường."

Quý Biệt Vân nghe y vẫn cố chấp giữ cách xưng hô, chỉ cho rằng người này ngại ngùng, chưa tiện đổi miệng, bèn mỉm cười: "Chờ chút, ta quay lại ngay."

Quan Trần và Diệu Từ nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương một chút hoang mang.

Chốc lát sau, thiếu niên ôm một tờ giấy dầu hình phễu quay lại, đưa cho Diệu Từ: "Này, mứt đây. Ta gọi là mượn hoa dâng Phật."

Quan Trần thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ: "Quý thí chủ, Diệu Từ từ nhỏ đã thích đồ ngọt, còn từng sâu hai cái răng. Thí chủ làm vậy chẳng khác gì nuông chiều nó."

"Hai cái răng đó sớm thay rồi! Sau đó đệ cũng ít ăn ngọt lại! Huynh không thể tước đi tấm lòng của Quý thí chủ được!" Tiểu sa di phản đối đầy căm phẫn, giấu vội túi kẹo vào lòng.

Mãi đến lúc họ quay lại dịch trạm, tiểu sa di vẫn giữ chặt túi mứt trong ngực, từng bước đều cảnh giác sư huynh.

Quý Biệt Vân bật cười trêu chọc: "Đại sư, xem ra oán khí trong dân chúng cũng không nhỏ đâu."

Quan Trần khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy, rồi lại nhắm mắt tĩnh tọa.

Xe ngựa chầm chậm chạy trên đường lớn, chẳng bao lâu sau đã có thể nhìn thấy cổng thành nguy nga sừng sững từ xa. Quý Biệt Vân và Diệu Từ cùng chen ra phía trước, hắn lơi tay cầm dây cương, ánh mắt dán chặt vào hai chữ "Thần Kinh".

Hắn dùng vai huých nhẹ tiểu sa di, hỏi: "Thần Kinh có gì vui không?"

Diệu Từ gật đầu thật mạnh: "Vui hơn Linh Châu nhiều! Huynh không biết đâu, lần này về Linh Châu suýt nữa thì ngột thở chết mất!"

Phía sau bức rèm, giọng Quan Trần đột ngột vang lên: "Diệu Từ, nép xe vào."

Diệu Từ theo phản xạ nhìn về phía trước, sắc mặt khẽ biến, lập tức đánh cương cho xe lùi vào vệ đường.

Quý Biệt Vân cũng nhìn theo, chỉ thấy cổng thành đột nhiên được dọn sạch một khoảng lớn, các tướng sĩ trên lầu thành đều đã xuống, đứng chờ cung kính.

Chẳng bao lâu, một đoàn nghi trượng lộng lẫy từ từ xuất hiện trước cổng thành. Hàng trăm binh sĩ mang đao mở đường, tiếp sau đó là rừng cờ xếp thành thế trận che lấp toàn bộ đoàn phía sau, khiến người ngoài nhìn không rõ thực hư.

Quan Trần từ trong xe bước ra, đưa cả hai người họ cùng đứng nép vào bên đường.

Thấy Quý Biệt Vân vẫn còn đang nhìn về phía đó, y dịu giọng giải thích: “Đó là ngự giá.”

Hắn có phần kinh ngạc. Theo quy chế từ xưa đến nay, thiên tử phần lớn thời gian đều ở lại trong hoàng thành, trừ những dịp tế lễ hằng năm, rất hiếm khi rời khỏi kinh đô một cách rầm rộ như vậy.

“Thánh thượng ra ngoài làm gì?” Quý Biệt Vân hỏi.

Diệu Từ nhỏ giọng giành trả lời: “Chắc là đến Thiên Thanh Uyển mới xây để săn bắn. Khi còn chưa đăng cơ, Thánh thượng đã rất thích ra khỏi kinh thành du ngoạn săn bắn rồi.”

Lời vừa dứt, sư huynh của cậu bé lập tức liếc một cái cảnh cáo, khiến cậu sợ đến nỗi lập tức ngậm miệng lại.