Mười ngày sau.
Tại một tư dinh ở Thần Kinh, một nam nhân trung niên mặc triều phục màu hồng thẫm vừa được gia nhân vây quanh đưa về phủ. Vừa thay sang thường phục xong, đã có người tiến vào bẩm báo.
Ông ta liếc mắt nhìn qua, thấy là kẻ phụ trách việc phía Nam, liền chủ động hỏi trước: “Đã tìm được chưa?”
Người kia nghe vậy, vội lau mồ hôi lạnh trên trán, cúi thấp người hơn nữa: “Bẩm chủ tử, vẫn chưa tra ra được tung tích. Thuộc hạ sẽ lập tức sai thêm người…”
“Đủ rồi, câm miệng đi.” Nam nhân vừa chỉnh lại đai lưng, ngữ khí đã pha ba phần tức giận:
“Bấy nhiêu người mà lại không đối phó nổi một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. Phải nói tên nhãi nhà họ Liễu kia lợi hại, hay là các ngươi quá vô dụng?”
Bị mắng cũng không dám cãi lại nửa lời. Người kia do dự một chút rồi lại nói tiếp:
“Thuộc hạ cảm thấy có điểm bất thường. Dù tuyết hôm đó rất lớn, nhưng không đến mức xóa sạch mọi dấu vết. Người đến sau không tìm thấy một dấu chân nào, ngay cả dấu tích mờ nhạt cũng không. Thuộc hạ đoán rằng, bên cạnh Liễu Vân Cảnh hẳn là còn có kẻ khác trợ giúp.”
Động tác của nam nhân trung niên khựng lại một chút. Suy nghĩ trong chốc lát, ông ta quay đầu gọi một hạ nhân khác đến, phân phó: “Ngươi sang bên đó báo tin, nói là phía sau tên nhãi nhà họ Liễu còn có thế lực khác.”
Người hầu vâng dạ, lập tức rời đi.
“Thôi được rồi, ngươi cũng lui đi.”
Nam nhân trung niên chỉnh trang y phục xong xuôi, mở cửa bước ra. Ánh dương chói lòa chiếu thẳng vào mặt, khiến ông ta phải nheo mắt lại vì không quen. Chân chuyển hướng, lại rẽ vào hậu viện.
Hôm nay Thần Kinh nắng xuân rực rỡ, lại chẳng vướng bận công vụ gì, chi bằng đưa phu nhân cùng mấy đứa nhỏ ra ngoại ô du xuân một chuyến.
—
Quý Biệt Vân đẩy cửa phòng ra. Ánh mặt trời hiếm hoi rọi thẳng vào, chói đến mức hắn phải giơ tay che mắt. Tuyết đọng trong tiểu viện đã tan sạch, không xa là chính điện vừa được tu sửa, ánh lên lấp lánh dưới cơn nắng sớm.
Hắn không kìm được mà liếc nhìn thêm đôi ba lần, nhưng khi quay đầu đi, cũng là lúc đoạn ký ức thời thơ ấu kia bị gạt hẳn sang một bên.
Ra từ cửa hông, một cỗ xe ngựa khá rộng rãi đã đợi sẵn ở đó.
Không ngờ người đánh xe lại là tiểu sa di Diệu Từ, tay cầm cương ngựa trông cũng ra dáng lắm. Vừa trông thấy hắn, Diệu Từ đã cười híp mắt, giơ tay vẫy: “Thí chủ mau lên xe, nhân lúc thời tiết tốt, chúng ta xuất phát sớm thôi!”
Quý Biệt Vân cũng bị tâm trạng vui vẻ của Diệu Từ lây sang, mỉm cười đáp lại. Hắn không chút nghi ngờ việc Diệu Từ có thể điều khiển xe, thân hình hắn nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa. Vết thương trên người đã gần như lành hẳn, không còn cản trở hành động nữa.
Vừa vén tấm rèm xám lên, liền trông thấy một vị Bồ Tát bất động như núi đang ngồi bên trong. Bồ Tát từ tốn mở mắt, ngữ khí bình thản nói: “Thí chủ đã khỏi hẳn chưa?”
“Đương nhiên, ta đâu phải hạng người yếu đuối vai không thể gánh, tay không thể xách.” Nói đoạn, hắn còn cố ý liếc hòa thượng một cái, suýt nữa thì chỉ thẳng tên ra rồi.
Mười mấy ngày qua chung sống, hai người đã dần trở nên quen thuộc. Tuy Quan Trần trước sau vẫn giữ vẻ lãnh đạm với tất cả, nhưng Quý Biệt Vân đã nhìn ra bản chất y là người ngoài lạnh trong nóng, vì vậy khi đối đãi cũng không còn câu nệ lễ nghi nữa.
Câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa rồi chẳng qua chỉ là lời bông đùa, hắn biết Quan Trần sẽ nghe ra, mà dẫu có không nghe ra thì cũng chẳng chấp nhặt làm gì.
Quả đúng như hắn dự liệu, vị hòa thượng kia chỉ khẽ lần chuỗi Phật châu trong tay, nhàn nhạt mỉm cười: “Xem ra thương thế đã hồi phục không ít.”
Quý Biệt Vân hiếm khi thấy Quan Trần mỉm cười, lần này lại thật sự không dời nổi ánh mắt. Không phải vì gì khác — lòng người ai chẳng yêu cái đẹp, được nhìn thấy một nụ cười của mỹ nhân, tâm tình nửa ngày liền vui vẻ hẳn lên.
Một người như thế mà lại đi xuất gia làm tăng, nghe nói còn là cao tăng danh tiếng trong kinh thành. Chỉ e y mà đứng trước cửa Đại Hùng Bảo Điện, kẻ tới thắp hương lễ Phật đều hóa thành kẻ lòng phàm ý tục, tâm chẳng hướng Phật, mắt chẳng hướng Phật, chỉ biết hướng về y.
Hắn vốn không tin vào cái lý “hồng nhan họa thủy” đầy định kiến ấy. Chỉ là nhất thời nghĩ đến một điều — Phật tổ quả thật có phúc phần mới có được một người trong ngoài đều tu dưỡng như thế, ngày ngày đêm đêm niệm danh hiệu của ngài không dứt.
Quý Biệt Vân càng nghĩ càng thấy mình có phần chua chát, không khỏi tự giễu cười khẽ, vén rèm xe ngắm phong cảnh bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên sau hơn mười ngày hắn rời khỏi chùa, cũng là lần đầu tiên kể từ khi trở lại Linh Châu, hắn có thể đường hoàng mà quan sát thành trì này.
Bọn họ không đi qua cổng thành, mà vòng theo một lối nhỏ bên ngoài, rồi rẽ lên phía Bắc. Cảnh sắc hai bên đường thập phần hữu tình, không ít cây cối đã đâm chồi, sắc xanh non nớt trải dài cả một vùng, khiến rừng cây cũng như bừng tỉnh sau giấc ngủ đông.
“Quan phủ không điều tra ra thân phận bọn sơn phỉ, cũng không tìm được kẻ đã sát hại chúng, vụ án liền bị gác lại.” Giọng Quan Trần vang lên chậm rãi, tựa như đang nói đến chuyện chẳng liên quan gì đến mình hay đối phương.
Quý Biệt Vân thu lại ánh nhìn, đưa mắt sang hòa thượng vẫn giữ nguyên thần sắc. Nhưng hắn lại hiểu, đối phương đang chờ một lời giải thích từ mình.
Dẫu sao Quan Trần là người xuất gia, lòng mang từ bi, còn hắn — là kẻ từng xuống tay gϊếŧ người. Dù bản thân không thấy mình sai, cũng phải cho Quan Trần một lời rõ ràng.
“Là ta gϊếŧ.” Hắn nhìn thẳng vào mắt y, khí khái mà bình tĩnh: “Nhưng là bọn chúng muốn lấy mạng ta trước. Ngươi tin không?”
Thấy hòa thượng trầm mặc giây lát, hắn liền nửa đùa nửa thật nói: “Ta không phải người xuất gia, lẽ nào cũng không được phạm sát giới?”
Quan Trần thản nhiên, không vui không giận, đáp: “Nguyện tin và thật sự tin là hai việc khác nhau. Thí chủ muốn nghe bần tăng nói điều nào?”
Quý Biệt Vân tất nhiên chẳng thể tranh luận với hòa thượng, bèn cười mắng: “Người xuất gia đều giỏi dùng thiền cơ nói quanh co!”
Hòa thượng đột ngột khép mắt, lại lần nữa nhắm mắt tĩnh tọa, chỉ khe khẽ niệm một tiếng Phật hiệu.
Trong ký ức của Quý Biệt Vân, người xuất gia thường hành sự chậm rãi, chẳng mấy khi gấp gáp. Hắn vốn tưởng Quan Trần – bậc cao tăng đắc đạo – sẽ khác, ai ngờ cũng chẳng hơn là bao. Hai người ròng rã mười lăm ngày mới đến được vùng ngoại ô kinh thành.
Hiện chỉ còn một chặng đường cuối, họ cũng không vội vã, nên quyết định dừng chân nghỉ tạm tại huyện Phong Thạch gần đó.
Lần này vào kinh cầu kế sinh nhai, Quý Biệt Vân vẫn khoác bộ y phục mà Quan Trần tặng. Dù sạch sẽ, nhưng vốn đã bạc màu do giặt nhiều, nay lại sứt chỉ khắp nơi. Nghĩ đến việc sắp gặp bằng hữu của Quan Trần, hắn lo trang phục quá xuề xòa sẽ bất kính, nên đã mua hai bộ y phục mới ở Phong Thạch.